Chuyện tốt sẽ x...
Đoàn Tiếu Tiếu
2025-04-07 10:00:47
Thiệu Minh Nguyệt chỉ thật sự an tâm sau khi nhận được tin Lâm Tương Tư đã hạ cánh an toàn. Hôm sau thức dậy, cô cầm sách đi đến thư viện, hai ngày nữa sẽ có một kỳ thi. Khoảng tám giờ tối, sau khi đã xem qua sách hai lần, cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Mím môi đấu tranh một lúc, cuối cùng vẫn không cưỡng lại được mong muốn trong lòng, cô bắt đầu thu dọn sách vở.Mấy ngày nay tuyết ở miền Bắc rất lớn, Thiệu Minh Nguyệt đội gió tuyết đi về ký túc xá, sau khi tắm rửa liền cuộn mình trong chăn trên giường. Mím môi nắm điện thoại trong tay, mang chút căng thẳng, cô gọi điện cho Lâm Tương Tư.Điện thoại được bắt máy rất nhanh, cô khẽ thở ra một hơi, không còn căng thẳng như trước.“Cậu đang làm gì vậy?” Thiệu Minh Nguyệt nhỏ giọng hỏi.“Xem tivi.” Lâm Tương Tư trả lời rất nhanh, nhưng giọng điệu có vài phần không vui, giọng anh trầm xuống.Nhạy bén nhận ra điều này, im lặng hai giây, Thiệu Minh Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Bên mình hôm nay lại có tuyết rơi, tuyết lớn lắm.”Mặc dù tâm trạng không tốt lắm nhưng Lâm Tương Tư gần như là có hỏi tất trả lời với cô.“Vậy sao? Lớn hơn hôm qua không?”“Cũng không hẳn.” Nghĩ ngợi một hồi, cô nói: “Mình cũng đã lâu không thấy tuyết lớn như hôm qua.”Cô gần như áp sát vào tai nghe để nói, như đang thủ thỉ điều gì. Sau khi nói thêm vài câu, Lâm Tương Tư bị cô chọc cười.Lúc này, Thiệu Minh Nguyệt dừng lại, cô mím môi nói: “Hiện giờ, tâm trạng của cậu có tốt hơn chút nào không?”Cô nói xong dỏng tai lên, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên kia.Có một khoảnh khắc, hơi thở đối phương dường như nặng hơn một chút, nhưng ngay lập tức lại không nghe thấy nữa. Tiếng tivi ồn ào càng làm nổi bật sự im lặng bất thường này.Lâm Tương Tư chớp mắt một cách nhẹ nhàng, như thể vừa mới định thần, anh nghịch chiếc điện thoại trong tay rồi bấm vào chiếc tai nghe đeo trên tai, nói: “Cậu nghe ra là tôi không vui à?”“Ừm.”Anh hỏi: “Rõ lắm sao?”“Không rõ lắm.” Thiệu Minh Nguyệt cố gắng làm giọng mình vui vẻ lên, “Thật đấy, hoàn toàn không rõ.”Không rõ sao, Lâm Tương Tư cầm điện thoại cúi mắt xuống.Anh ngẩng đầu lên, ánh sáng sáng tối đan xen từ tivi chiếu lên mặt anh, dáng vẻ u ám, lông mày nhíu lại nhẹ nhàng. Anh ố gắng nhớ lại biểu hiện của mình sau khi bắt máy nhưng không thấy có gì không đúng.“Vậy cậu…” Dừng lại một chút, anh nói: “Phát hiện ra khi nào?”“Câu đầu tiên cậu nói.” Giọng điệu của Thiệu Minh Nguyệt cũng trầm xuống, không biết có làm anh không vui không, “Cảm thấy tâm trạng cậu có hơi không đúng. Nhưng mình không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy có thể cậu không được vui lắm.”“Ừm.” Lặng lẽ nghe cô nói hết, Lâm Tương Tư khẽ đáp một tiếng, cuối cùng không còn kìm nén như trước, anh nói: “Có hơi không vui.”Anh giơ tay tắt tivi, hoàn toàn dập tắt hết sự náo nhiệt giả tạo tạo ra, căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Trong căn biệt thự độc lập chỉ còn lại một mình anh cô đơn.Thiệu Minh Nguyệt lật người trong chăn, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí nói: “Cậu có chuyện gì không vui, nếu cậu thấy thuận tiện có thể nói với mình. Mặc dù mình có thể không đưa ra được giải pháp tốt nào, nhưng ít nhất, ít nhất mình có thể giúp cậu chia sẻ một chút. Nếu một người không vui, hai người cùng biết thì sự không vui sẽ ít đi một chút.”Biểu đạt nghiêm túc như vậy là lần đầu tiên, quá sợ bị từ chối, lại sợ không thể diễn đạt rõ ràng, Thiệu Minh Nguyệt cảm thấy ngón tay mình hơi run rẩy, lòng bàn tay phủ một lớp mồ hôi lạnh, ướt đẫm.“Ý mình là, dù cậu muốn nói gì, dù là chuyện gì đều được,” Thiệu Minh Nguyệt mím môi, giọng dần hạ xuống: “Có thể nói với mình.”“Mình mọi chuyện đều nói với cậu, nhưng cậu không nói với mình chuyện gì cả.”Câu này có ý trách móc nhưng cô nói nhỏ đến mức, nghe như một lời phàn nàn nhỏ nhẹ.Mình muốn chia sẻ mọi thứ với cậu, nhưng cậu không nói gì với mình cả.Lâm Tương Tư im lặng lắng nghe, nghe đến đây, đôi mắt vốn đã thu lại phủ một lớp nụ cười nhẹ nhàng, anh biện hộ: “Đâu có chuyện gì cũng không nói với cậu?”“Đúng là không nói với mình gì cả.” Thiệu Minh Nguyệt không hài lòng: “Vốn dĩ là vậy.”“Vốn dĩ là vậy là sao?” Anh kéo dài giọng: “Sao cậu không nói lý vậy? Hôm qua không phải vừa gặp mặt, hôm nay đã quên rồi sao?”“Đó gọi là gặp mặt gì chứ?” Thiệu Minh Nguyệt nói: “Tổng cộng chưa đến ba tiếng.”Lâm Tương Tư đột nhiên rất muốn gặp cô, muốn gặp cô, nói chuyện với cô, chỉ điều đó thôi, cuộc gặp mặt qua điện thoại này đã không thể thỏa mãn cảm xúc dâng trào trong lòng, nhưng cảm xúc này vừa vụt lên đã bị anh dập tắt xuống.Ngay lúc này, anh nghe thấy tiếng khóa cửa ngoài kêu vang.Lông mi khẽ động, anh nắm điện thoại, sải vài bước lớn, trước khi người ngoài cửa vào, bóng dáng anh đã biến mất ở góc cầu thang tầng một.Anh thở phào, đứng trên cầu thang cũng không vội đi lên. Qua khe hở của cầu thang, anh thấy bố mẹ đang xách đồ lỉnh kỉnh vào nhà.Thiệu Minh Nguyệt dường như cũng nghe thấy động tĩnh bên này, ngập ngừng không nói gì nữa.Tiếng người rất nhỏ lọt vào tai cô.“Anh nói cái này, nó sẽ thích không?” Chung Mỹ Cầm hỏi Lâm Dũng: “Chúng ta mua, có phải không hợp với thẩm mỹ của nó không?”“Không thể nào, đây là mẫu mới nhất, chúng ta mua toàn là loại đắt nhất trong cửa hàng, nó không thể không thích được!” Lâm Dũng vừa chắc chắn vừa không chắc chắn, đành phải nói cứng: “Dù sao nó cũng sẽ thích, bà xã cứ yên tâm đi.”Chung Mỹ Cầm cảm thấy lời ông nói có gì đó không đúng, nhưng chưa kịp nói gì thêm, Lâm Dũng đã cầm đồ đi đến ghế sofa, bà cũng đành phải đi theo.Thiệu Minh Nguyệt ngẩn người một lúc rồi nhanh chóng nhớ ra, anh đã về nhà, vậy người đang nói chuyện chắc là bố mẹ anh. Hơi thở bên kia điện thoại ngừng lại trong giây lát, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường. Thiệu Minh Nguyệt nghe thấy một tiếng cười ngắn ngủi, xen lẫn một ý nghĩa khó diễn tả. Có lẽ cô đã nghe nhầm, không biết đang ở trong trạng thái cảm xúc nào, cô cắn môi, nhíu mày, tiếp tục lắng nghe. Cuộc đối thoại của họ không kéo dài lâu, nói chính xác hơn là Lâm Tương Tư không đứng đó lâu. Quay về phòng, tay anh đặt lên ổ khóa cửa, vừa định khóa cửa lại, đầu ngón tay chạm vào ổ khóa lạnh lẽo, do dự trong thoáng chốc, anh thu tay lại như không có chuyện gì.Sau một hồi lâu như vậy, Thiệu Minh Nguyệt tưởng anh sẽ không nói chuyện nữa, nghi ngờ anh đã quên cúp điện thoại, đang phân vân có nên nhắc nhở anh không. Lâm Tương Tư đột nhiên nói: “Chúng ta sẽ có rất nhiều, rất nhiều cơ hội gặp mặt.”“Hả? À.” Thiệu Minh Nguyệt không biết nói gì cho phải, cũng không biết anh có biết cô đã nghe thấy người nhà anh nói chuyện không.“Ừm…”Sự can đảm và bầu không khí lãng mạn vừa rồi đã tiêu tan hoàn toàn, cô bắt đầu tự phản tỉnh, không biết tại sao mình lại nói ra những lời xấu hổ như vậy. Sự ngượng ngùng bắt đầu lan tỏa từ mọi ngóc ngách trong cơ thể, cô lắp bắp: “Ừ, nếu có thể gặp mặt đương nhiên là tốt rồi.”Như không nhận thấy sự ngượng ngùng của cô vậy, hay nói đúng hơn là hoàn toàn không quan tâm đến chút ngượng ngùng đó, Lâm Tương Tư mỉm cười: “Có vui không?”Thiệu Minh Nguyệt cúi đầu: “…Vui.” Giọng cô rất nhẹ, móng tay bấm vào lòng bàn tay tạo thành những vết hằn hình lưỡi liềm, cả một hàng nông nông. Và cô gần như cả người đều trốn vào trong chăn, màu đỏ lan dần trên làn da trắng nõn của cổ, trong không khí tràn ngập hương hoa không tên, đó là bông hoa anh đã mua hôm qua khi đi ngang qua cửa hàng hoa, nhất định phải vào mua. Cô ngăn không được. Một cây hoa baby xanh đang nở rộ, lúc này đang được đặt trên bàn giữa phòng, trong một cái bình miệng rộng, hôm qua cô đã giấu nó trong ngực đem về. Nhìn cây hoa đó, Thiệu Minh Nguyệt cảm thấy tim mình thả lỏng. Ngửi mùi hương hoa thanh nhẹ, cô nheo mắt, như thể được giải thoát, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.Hồi lâu, Thiệu Minh Nguyệt lặp lại lời của anh với giọng nhỏ, “Chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội gặp mặt, nhất định sẽ có.”Bài thi ngày hôm sau kết thúc, môn thi cuối cùng sẽ diễn ra một tuần sau đó. Trong thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi, Tưởng Vân Phàm vừa ăn đồ ăn vặt, vừa lười biếng tựa vào cạnh bàn.–“Vậy, đây lại là bông hoa do người bạn nào của cậu tặng vậy?” Tưởng Vân Phàm nhìn chằm chằm vào bông hoa một lúc lâu, nhìn Thiệu Minh Nguyệt với ẩn ý trong lời nói: “Cậu không bình thường, gần đây cậu rất không bình thường đấy.”An Tĩnh quay lại nhìn bông hoa một cái, hiếm khi không cãi cô nàng, gật đầu tán thành. Cô ấy nói: “Đúng thật, có vẻ như gần đây mình ít khi ở ký túc xá đã bỏ lỡ không ít chuyện đấy nhỉ.” Dừng lại một chút, cô ấy cười: “Cậu nói đúng không, Minh Nguyệt?”Thiệu Minh Nguyệt dù muốn giả vờ như họ không nói về mình cũng không được. Môi mấp máy vài cái, cô không tự tin nói: “Chỉ là, mình và bạn đi ngang qua cửa hàng hoa, thấy rất đẹp nên đã mua.”Nói xong, ánh mắt cô nhanh chóng liếc họ một cái rồi vội vàng dời đi, dáng vẻ chưa đánh đã khai.“Trước đây mình đâu biết cậu có một người bạn tốt như vậy?” An Tĩnh nói: “Vừa tặng đặc sản, vừa gặp mặt trong ngày tuyết lớn, còn tặng hoa nữa? Đừng nói mấy người này không phải là một người, mình không tin đâu.”Lời giải thích mà Thiệu Minh Nguyệt đã chuẩn bị sẵn bị chặn đứng, cô đành phải tủi thân ngậm miệng.“Nói đi, rốt cuộc là ai vậy? Người bạn tốt bụng nào thế?”Câu nói này mang giọng điệu của một chính thất đang tra hỏi chồng về tình nhân, Tưởng Vân Phàm xem đến nỗi khoai tây chiên trong tay cũng rơi xuống, thốt lên rằng ly kỳ thật.“Cậu được đấy.” Nửa ngày sau cô nàng mới khép miệng lại, “Biết sớm hỏa lực của cậu mạnh như vậy, những chương trình phỏng vấn ngôi sao đó nên để cậu đi mới phải, chắc chắn sẽ khai thác được không ít tin đồn.”“Im đi!” Khí thế mà An Tĩnh khó khăn lắm mới dựng lên bị cô nàng đánh tan mất một nửa, đúng là đồ vô tâm!“Cũng không có gì mà.” Thiệu Minh Nguyệt nhìn họ, đặt ly sữa nóng đang cầm xuống, mỉm cười, cố gắng dùng vẻ ‘dễ thương’ để qua ải, “Chỉ là chưa xác định thôi, nếu mà, ừm, chính là vậy.” Cô không biết nên nói thế nào nên nói một cách mơ hồ: “Dù sao khi có kết quả mình sẽ nói cho các cậu biết.”An Tĩnh liếc nhìn cô, bị hành động vô lại của cô chọc cười, cô ấy cố gắng giữ mặt nghiêm túc nói: “Đừng giả bộ dễ thương, bọn mình không ăn kiểu này đâu.”“Đâu có giả bộ.” Thiệu Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cô nhăn mũi, đùa với cô ấy. “Mình vốn dĩ rất, rất dễ thương mà!”“Được rồi, nhóc dễ thương.” Tưởng Vân Phàm kéo tờ giấy, đưa đến miệng cô, đùa cợt: “Xin mời vị lão gia dễ thương nhất này, lau bộ râu trên miệng đi.”“…”Một lúc sau.“Tuyết năm nay lớn thật đấy.” Thiệu Minh Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, thành thật cảm thán. Ly sữa nóng trong tay cô không ngừng tỏa ra hơi ấm, không khí trong phòng nở ra, ép một luồng khí nóng. Tiếng gió rít lên, dường như có người đang gầm thét trên cao, lại như có người đang hát một bài ca buồn.“Đúng vậy.” An Tĩnh nói: “Nhiều năm rồi không thấy tuyết lớn như thế này.”Tưởng Vân Phàm: “Mình xem tin tức nói, tuyết năm nay là lớn nhất trong hai mươi năm qua, tổng lượng tuyết rơi cũng vậy, độ dày của mỗi lần tuyết rơi cũng thế.”Trong tin tức năm nào cũng nói như vậy, năm nào cũng là năm lớn nhất, kỷ lục luôn được cập nhật liên tục.Nhìn những bông hoa baby xanh vẫn tươi tắn thanh nhã trên bàn, Thiệu Minh Nguyệt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nhưng tuyết lớn thế này, năm sau sẽ có chuyện tốt xảy ra nhỉ.”Nhất định sẽ có.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro