Không hiểu thì...
Đoàn Tiếu Tiếu
2025-04-07 10:00:47
Giang Duy Thiên cứ như cao dán chó, bám riết lấy Tần Hoài Viễn. Vốn dĩ đã không giỏi giao tiếp, Tần Hoài Viễn hoàn toàn không biết phải đối phó thế nào, trông cứ như thể sắp bỏ chạy đến nơi.Nhưng bị người ta túm chặt, muốn chạy cũng chẳng chạy nổi.Lâm Tương Tư thấy hai người họ quấn lấy nhau thì chỉ liếc qua một cái, anh mặc áo vào rồi lười biếng xuống lầu mua đồ.Long Tường vừa trông thấy anh trong siêu thị thì trợn tròn mắt, còn tưởng mình nhìn nhầm. Nhưng thấy anh đảo mắt qua mấy kệ hàng một lượt rồi cứ thế tiện tay lấy đồ, anh ta lập tức chắc chắn là không thể sai được.“Anh Lâm!” Anh ta như vừa bật dậy từ trong quan tài, đột ngột xuất hiện ngay bên cạnh Lâm Tương Tư.Lâm Tương Tư chỉ ngước mắt nhìn anh ta một cái, gật đầu rồi tiếp tục quăng đồ vào xe đẩy.“Nói xem nào, dạo này sao chẳng thấy cậu ở trường vậy?” Long Tường bám theo sau, bước đi ngang hàng với anh, “Hai người kia tuy không phải lúc nào cũng gặp nhưng ít ra vẫn thấy vài lần. Còn cậu thì từ đầu học kỳ đến giờ tôi chưa gặp lấy một lần, một lần cũng không!”Một gã đàn ông cao lớn mà lại lẽo đẽo theo sau, giọng điệu đầy ấm ức thế này, cảm giác đúng là có chút kỳ quặc. May mà khí chất của Lâm Tương Tư đủ mạnh mẽ, lạnh lẽo chẳng khác gì cơn gió rét buốt ngoài kia.Anh liếc mắt qua, giọng lạnh băng, âm sắc như tuyết phủ: “Sao, đừng nói với tôi là cậu nhớ tôi đấy nhé?”Mua đồ xong xuôi, hai người cùng đi đến quầy thanh toán. Buổi tối trời lạnh gió tuyết thế này, chẳng có bao nhiêu người ra ngoài nên cũng chẳng phải xếp hàng lâu.Long Tường cúi đầu nhìn lại, phát hiện không biết từ khi nào mình đã theo chân Lâm Tương Tư lấy cả đống đồ, anh ta liền gãi đầu tỏ vẻ bối rối. Ngay lúc ấy, Lâm Tương Tư quay sang, khẽ nghiêng đầu về phía anh ta.Long Tường còn chưa kịp phản ứng, nhưng ký ức cơ thể đã hình thành từ học kỳ trước lại nhanh hơn một bước, tự động giúp anh ta nhớ ra. Cúi đầu xuống, anh ta phát hiện đồ đã được đặt lên quầy thanh toán từ lúc nào.Nhân viên thu ngân nhìn lướt qua hai người họ, ánh mắt rõ ràng dừng lại lâu hơn trên người Lâm Tương Tư: “Tính chung luôn chứ?”“Ừm.” Lâm Tương Tư kéo cổ áo lên tận cằm, những ngón tay thon dài và mạnh mẽ lộ ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, tựa như bạch ngọc. Anh lấy điện thoại từ túi ra, sau đó quét mã thanh toán, hàng mi khẽ nâng lên: “Tính chung.”Long Tường đứng phía sau, gãi đầu cười ngây ngô. Đột nhiên, anh ta tinh mắt nhìn thấy hình nền điện thoại của Lâm Tương Tư. Anh tắt máy quá nhanh, Long Tường chỉ kịp liếc một cái, nhưng đã thấy rõ đó là một cô gái có đôi mắt rất to, lúc cười, con ngươi sáng lên một tia dịu dàng, trông ngọt ngào vô cùng.Vẫn là cô gái đã từng ăn cơm chung với bọn họ.Ngay khoảnh khắc đó, anh ta sững sờ.Trên đường đội gió tuyết trở về, Long Tường rốt cuộc không nhịn được, quay sang hỏi Lâm Tương Tư: “Cậu với bạn gái vẫn còn quen nhau à?”Gió lùa vào cổ áo, lạnh đến mức khiến anh ta rùng mình, chỉ mới mở miệng một chút mà đã cảm giác bụng phình lên vì hít phải khí lạnh.Tuyết bám trên hàng mi của Lâm Tương Tư, gương mặt lạnh băng của anh hòa vào cơn gió tuyết trắng xóa. Bầu trời u ám, thế nhưng ánh mắt anh lại như phát sáng. Anh không lên tiếng, chỉ hơi cau mày, cứ như thể anh ta vừa nói điều gì đó kỳ quái lắm.Nhưng rồi, anh vẫn hạ mình khẽ gật đầu một cái.–Cuộc giằng co trong ký túc xá cuối cùng cũng đi đến khoảnh khắc vén màn bí mật.Tần Hoài Viễn lưu luyến móc điện thoại từ túi ra, tìm đến bức ảnh từng được đăng trên tường tỏ tình hồi trước.Giang Duy Thiên hét lên một tiếng rồi giật lấy điện thoại của anh ta rồi mở ảnh ra, mấy cái đầu lập tức xúm lại dòm ngó.Trên màn hình là một chàng trai mang nét điển trai và trong trẻo chỉ riêng lứa tuổi này mới có. Khi ngẩng đầu nhìn người khác, anh có vẻ hơi kiêu ngạo, nhưng đó là sự tự tôn ăn sâu vào cốt tủy, không làm người ta ghét bỏ, mà ngược lại còn khiến người ta cảm thấy anh rất đặc biệt. Giữa đám đông, gương mặt anh nổi bật không gì sánh được, dù là dưới tán cây, trong thư viện hay ở lớp học, mọi thứ xung quanh dường như chỉ là phông nền làm nổi bật sự tồn tại của anh.Ba người vây quanh bức ảnh, ngắm nghía dung mạo của Lâm Tương Tư một lúc lâu.Giang Duy Thiên bỗng nhận ra có gì đó không đúng, liền vuốt màn hình lướt qua một lượt.“Khoan đã, cậu cho bọn tôi xem cậu ấy làm gì? Cái mặt này chúng tôi… ừm, không thể nói là nhìn đến phát ngán, nhưng cũng đã thấy đủ nhiều rồi. Cái chúng tôi muốn xem là bạn gái của cậu ấy, hiểu không?”Trình Gia cũng phụ họa theo: “Đúng đúng, bọn tôi muốn xem bạn gái cậu ấy! Cậu cho bọn tôi xem cậu ấy làm gì? Bộ bọn tôi không biết mặt à?”Tống Thời chậm rãi đề xuất một góc nhìn khác: “Xem ra bên đó cậu ấy cũng khá được yêu thích.”“Đúng ha! Hóa ra có người chụp ảnh cậu ấy nữa.” Giang Duy Thiên xoa cằm cười hì hì, “Coi như nở mày nở mặt cho trường mình rồi.”“Nhưng mà, ở trường mình cũng có người chụp ảnh cậu ấy mà.” Trình Gia ngắt lời, kéo lại chủ đề, “Làm ơn tập trung vào trọng điểm được không? Chúng ta đang bàn về việc có được xem ảnh bạn gái cậu ấy hay không! Ảnh! Bạn! Gái!”Trình Gia sắp phát điên rồi, lỡ chút nữa cậu ấy quay lại thì không xem được nữa!“Hả?” Giang Duy Thiên ngạc nhiên: “Thật á? Trường mình cũng có người chụp ảnh cậu ấy hả? Sao tôi không biết nhỉ? Vậy có ai chụp ảnh tôi không? Mấy cậu thấy ở đâu? Mau nói tôi nghe với!!”Trình Gia trợn trừng đôi mắt, “Câm miệng, không có!!”…Lâm Tương Tư và Long Tường đi được nửa đường thì tới tầng của Long Tường.Anh ta vẫy tay với Lâm Tương Tư, “Lần sau gặp lại nhé.”Thế nhưng Lâm Tương Tư vẫn đứng yên, tay xách đồ, nghiêng đầu trầm ngâm nhìn anh ta.Long Tường chớp mắt, “Sao thế? Còn chuyện gì à?” Gương mặt anh ta phấn khởi hẳn lên, trông chẳng khác gì một chú chó lớn đang vẫy đuôi.“Trong ký túc xá bên tôi cũng có Tần Hoài Viễn, không biết cậu ta đã về chưa.” Ánh mắt anh lướt qua người anh ta, sau đó chậm rãi hỏi: “Lát nữa cậu có bận gì không?”“Cậu ta đến ký túc xá cậu làm gì? Tìm cậu hả?” Long Tường lắc đầu quầy quậy như trống bỏi, “Tôi rảnh lắm, chẳng có chuyện gì cả!”Mặt anh ta gần như viết sẵn mấy chữ: Dẫn tôi lên đi.Thế nên, Lâm Tương Tư gật đầu nói: “Vậy lên ký túc xá bọn tôi trước đi, tiện thể lấy ít trái cây mang về.”Ở chung gần bốn tháng, Long Tường biết rõ chữ “một ít” trong miệng Lâm Tương Tư có thể hiểu là rất nhiều. Anh ta càng hăng hái hơn, không cần ai dẫn đường đã lao lên trước.Lúc hai người đẩy cửa vào, Giang Duy Thiên và mấy người kia còn đang trầm trồ trước dung nhan thật của Thiệu Minh Nguyệt, ai cũng mải bàn tán đến mức chẳng ai để ý đến họ, chỉ có Tần Hoài Viễn là lặng lẽ đứng dậy.Vì vừa đánh nhau một trận, ký túc xá bây giờ còn bừa hơn cả trước.Ngay giây phút Long Tường đặt chân vào, anh ta cảm giác da đầu mình muốn nổ tung.Lâm Tương Tư nhìn anh ta đầy ẩn ý, giọng điệu nhàn nhạt như có chút áy náy: “Ký túc xá bọn tôi hơi bừa, cậu đừng để ý.”Long Tường cười khan hai tiếng, đảo mắt một vòng, trong đầu nhanh chóng tính toán xem nên dọn từ đâu trước, rồi cười giả lả với anh: “Không sao, không sao.”Tần Hoài Viễn: “…”Anh ta liếc nhìn Lâm Tương Tư, rồi cúi đầu im lặng.Sống chung rồi mới biết, Long Tường – cậu trai da ngăm thích chơi bóng rổ trông có vẻ vô tư này, thực chất là một cỗ máy dọn dẹp chính hiệu.Trong khi đó, Giang Duy Thiên vẫn không thể chấp nhận sự thật rằng một cô gái xinh đẹp như vậy lại để mắt đến Lâm Tương Tư. Anh ta gào lên đầy ai oán:“Rốt cuộc ai chụp mấy bức ảnh này thế? Mẹ kiếp, em gái xinh đẹp thế mà trong ảnh của Lâm Tương Tư toàn là làm nền! Bảo sao tôi tìm mãi không nhận ra! Còn cố tình cắt xén cô ấy nữa chứ! Quá đáng, quá thể đáng!”Anh ta thực sự hoàn toàn không hiểu nổi.Tại sao cô ấy lại thích Lâm Tương Tư?Chẳng lẽ là do sức mạnh của đồng tiền? Nhưng mà lúc Lâm Tương Tư hỏi, cô gái đó còn muốn trả tiền ngược lại cho anh!Làm ơn, cầu xin ai đó hãy nói với tôi rằng chắc chắn không phải một người đâu, nhất định phải là hai người khác nhau!Nhưng trực giác của anh ta lại bảo rằng… chính là một người.Trực giác này, nhiều khi còn nhạy bén hơn cả giác quan thứ sáu của phụ nữ.Giang Duy Thiên ủ rũ, đẩy Trình Gia và Tống Thời ra, bước qua Long Tường, người đang cúi xuống dọn dẹp. Cuối cùng anh ta cũng đi đến bên cạnh Lâm Tương Tư.Lâm Tương Tư nửa ngồi xổm trên sàn, vẻ mặt nghiêm túc nhặt lên từng món đồ bị bọn họ quậy phá vứt lung tung. Nếu bỏ qua động tác có phần thô bạo của anh thì khung cảnh này thực ra cũng khá ưa nhìn.Tần Hoài Viễn nghiêng người né được chiếc gối anh ném sang, cái gối bay vèo một tiếng, đáp thẳng vào giường của Tống Thời.Ngay sau đó, Giang Duy Thiên nhanh chóng cúi xuống, tránh được cái áo của mình. Chiếc áo đáp ngay ngắn lên chiếc ghế sau lưng anh ta như có tính toán trước.“… Đệt.” Giang Duy Thiên ngồi xổm bên cạnh, lặng lẽ quay đầu, cảm thấy hôm nay mình gây sự với Lâm Tương Tư đúng là tự tìm đường chết. Anh ta nghiêm túc tự kiểm điểm lại bản thân, sau đó chân thành khen ngợi: “Cậu có kỹ thuật ghê đó.”Lâm Tương Tư không thèm đáp, tiếp tục phân loại đống đồ lộn xộn trong tay.“Nói tôi nghe coi.” Giang Duy Thiên chọt chọt anh, “Cậu tán được bạn gái kiểu gì đấy?”Trong phòng này, trừ Long Tường, Tần Hoài Viễn, và bản thân Giang Duy Thiên – người vừa bị bạn gái làm phiền đến phát sợ và tuyên bố độc thân, thì những người còn lại đều đã có nửa kia.Đặc biệt là ba người bọn họ, ai cũng từng dạy cho Lâm Tương Tư vài ba bài học yêu đương.Lâm Tương Tư đứng thẳng dậy, ánh mắt quét qua từng người, khóe môi khẽ nhếch, chậm rãi phun ra bốn chữ: “Anh – hùng – cứu – mỹ – nhân.”…Trình Gia quay sang nói với Tống Thời: “Thôi, bọn mình cũng dọn dẹp đi. Tôi thấy cứ để cậu ấy quét dọn một mình cũng không ổn lắm, đúng không?”Rồi cậu ta quay sang Long Tường: “Bạn này ơi, tôi là Trình Gia, cậu tên gì?”“Không sao không sao, để tôi làm được rồi.” Long Tường đáp rồi tự giới thiệu: “Tôi là Long Tường, sống ngay dưới tầng này, là bạn cùng phòng hồi trao đổi với anh Lâm —”Nói đến đây, anh ta đột ngột dừng lại, liếc nhìn Lâm Tương Tư, sắc mặt có chút khó tả, sau đó chậm rãi sửa lời: “Là bạn cùng phòng hồi trao đổi của Lâm… Tương Tư. Tính ra thì các cậu cũng là bạn cùng phòng của tôi, đừng khách sáo, cứ thoải mái đi, cứ xem tiếp đi! Tôi dọn cho!”Anh ta cúi xuống, vung cây lau nhà vun vút.Thế là, bầu không khí trong ký túc xá bỗng nhiên thay đổi.Mọi người tranh nhau dọn dẹp, ai cũng hăng hái.Tần Hoài Viễn cầm trong tay chiếc điện thoại không biết ai vô tình nhét vào, đối diện với Lâm Tương Tư đang đứng ở đầu bên kia hành lang.Hai người nhìn nhau.Anh ta nghẹn lời một lát, rồi cất điện thoại đi.Không nhịn được, khóe môi hơi cong lên.Vài phút sau—Từ phòng ký túc xá nam vang lên một tràng cười nổ trời!Người đi ngang qua suýt chút nữa trượt chân ngã vì giật mình.“Thần con mẹ nó anh hùng cứu mỹ nhân?!”Cái cụm từ cũ rích này, tại sao lại có thể xuất hiện một cách hùng hồn ở thế kỷ 21 chứ?Trước câu hỏi này, Lâm Tương Tư chỉ thản nhiên đáp: Không hiểu thì đừng hỏi, cút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro