Ông đây cũng sắ...
Đoàn Tiếu Tiếu
2025-04-07 10:00:47
Đã qua mấy ngày kể từ sự việc đó, Điềm Điềm vẫn không chịu nói chuyện với họ, sớm đi tối về.Sau khi cơn giận ban đầu qua đi, Thiệu Minh Nguyệt bắt đầu nghĩ, liệu có phải thái độ không công bằng đã khiến cô ta có cảm giác bị bọn họ bỏ rơi không.Giống như… bố mẹ chỉ cho em trai tiền mừng tuổi vậy.Cô nói chuyện này với Lâm Tương Tư.Anh lại nói: “Nhưng vốn dĩ giữa người và người đã có sự thân sơ, huống chi không phải đã hỏi trước đó rồi sao?”Anh nói rất có lý, đặc biệt có lý.Vốn dĩ đúng là như vậy, nhưng Thiệu Minh Nguyệt không muốn như thế.Bởi vì bất kể là lỗi của ai, họ vẫn phải sống cùng nhau thêm hai năm nữa.Cô không muốn mọi người đều không vui.Khi shipper gọi điện cho cô, cô đang mặc quần áo. Ngẩn người một chút, cô nói: “Được, tôi xuống ngay.”Cô vội vàng khoác khăn choàng xuống dưới, đi đôi dép lê có lông mềm.Thiệu Minh Nguyệt xách bốn ly trà sữa lên, cô xé mảnh giấy ghi chú trên đơn hàng, cất vào túi như bảo vật.“Đến uống trà sữa nào.” Khóe môi cô nở nụ cười nhẹ nhàng.“Ừm.” Tưởng Vân Phàm người chưa tới, giọng nói đã vọng lại: “Cậu là thiên thần!”An Tĩnh lặng lẽ lấy một ly rồi lấy thêm một ly đưa đến đầu giường Tưởng Vân Phàm: “Đừng lướt nữa, mau cầm lấy đi.”Tưởng Vân Phàm đón lấy: “Vẫn là cậu tốt, biết mình không muốn xuống.”“Hừ.” An Tĩnh lại tặng cho cô nàng một cái liếc mắt.“Thế mình không tốt à?” Thiệu Minh Nguyệt cầm ly thứ ba, vừa đưa cho Điềm Điềm vừa liếc nhìn cô a, trên mặt mang nụ cười trêu chọc: “Cậu có phải đang nói mình không tốt không.”“Đâu có!” Tưởng Vân Phàm ngồi xếp bằng, hút một ngụm trà sữa lớn, phát ra tiếng thở dài thỏa mãn: “Không phải đã nói rồi sao, cậu là tiên nữ!”Thiệu Minh Nguyệt bị cô nàng chọc cười, khóe mắt hơi cong lên, cử chỉ tự nhiên, cô quay đầu nói: “Cầm lấy đi.”“Cảm ơn.” Điềm Điềm đón lấy.Trà sữa vẫn còn nóng, ấm áp, túi nhựa trong suốt phát ra tiếng xé, cô cúi đầu, từ từ xé túi bọc, trong lòng nói không nên lời là cảm giác gì.Thiệu Minh Nguyệt cầm ly cuối cùng của mình rồi ngồi xuống trước bàn.Chiếc gương dựng trên bàn, trong gương, cô không giấu được nụ cười của mình.Cô vừa cắn ống hút, vừa hỏi Lâm Tương Tư: [Cậu tốt quá!]Lâm Tương Tư trả lời rất nhanh, như thể đang tính toán thời gian vậy. Anh nói: [Tôi tốt chỗ nào?]Thiệu Minh Nguyệt nói: [Chỗ nào cũng tốt.]Lâm Tương Tư đã nhận ra cô rất biết cách dỗ người, không để bị cô lừa, anh cười gõ chữ: [Chỉ gặp tôi một lần, đã thấy tôi chỗ nào cũng tốt à?]Thiệu Minh Nguyệt cong mắt: [Đúng vậy]Minh Nguyệt: [Chỉ gặp cậu một lần đã thấy cậu chỗ nào cũng tốt.][Vậy thì —] Lâm Tương Tư kéo dài giọng nói: [Nếu cậu gặp tôi lần nữa, chẳng phải sẽ yêu tôi mất sao?]Tự luyến quá, cái người này, Thiệu Minh Nguyệt nhịn cười gõ chữ: [Đúng đúng đúng.]Cô nói: “Không cần gặp lại đâu, bây giờ đã có một chút rồi đấy, cậu có biết không, mỗi tối mình đều muốn viết thư tình cho cậu đấy.”Những điều đã bỏ lỡ khi cậu thiếu niên mười bảy tuổi vừa biết yêu, cô đều muốn viết cho anh.Bàn tay to lớn của Lâm Tương Tư ấn lên môi, kiềm chế khóe miệng đang nhếch lên, những đốt ngón tay dài sạch sẽ gọn gàng, đôi mắt lông mày kìm nén nụ cười sôi nổi. Anh nói: “Được thôi, tôi nhớ rồi, bạn Thiệu Minh Nguyệt, nếu lần sau gặp mà cậu không viết thì… hừ hừ.”Còn dọa người nữa, Thiệu Minh Nguyệt ấn nút ghi âm, vừa định nói tiếp, một giọng nói từ phía trên đầu bay tới, “Thư tình, thư tình gì?!”Thiệu Minh Nguyệt khựng lại, làm ra vẻ bình tĩnh vén mái tóc bên tai, chậm rãi nói: “Em trai của mình.” Cô mím môi: “Lớp 11, viết thư tình.”“Trời, học sinh cấp ba bây giờ lãng mạn quá nhỉ.” Tưởng Vân Phàm lắc đầu thở dài: “Mình hồi đó ấy, có ai viết thư tình đâu.”“Ơ?” Thiệu Minh Nguyệt mở to mắt, trông rất ngây thơ, thuận theo lời cô nàng chuyển chủ đề: “Vậy hồi đó các cậu làm gì?”“Trường bọn mình có một giáo viên rất kỳ lạ, nhồi nhét cho chúng tôi một tư tưởng kỳ quái.” An Tĩnh cười lạnh: “Thầy ấy nói tỏ tình, viết thư tình, hẹn hò đều là trò con nít, đặc biệt là bọn mình đều học trường trọng điểm, mọi người cạnh tranh rất gay gắt, thực ra nói hẹn hò chính là muốn kéo thành tích đối phương xuống, để thứ hạng mình mới lên được.”“Hả?” Thiệu Minh Nguyệt lần đầu nghe nói kiểu này, cô nhìn về phía An Tĩnh: “Các cậu tin à?”“Không tin không được.” Tưởng Vân Phàm nhún vai: “Thật sự thầy ấy nói đúng, người hẹn hò với trường khác thành tích giảm, người hẹn hò cùng trường chắc chắn có một người thành tích giảm, người kia tăng hoặc giảm, học sinh trường bọn mình đều rất coi trọng thành tích, có đôi vì chuyện này mà chia tay, suýt thành thù địch, sau đó ai tỏ tình, mọi người đều đặc biệt cảnh giác, sợ đối phương đến kéo thành tích của mình.”Thiệu Minh Nguyệt chỉ có thể thốt lên: “Thật kỳ lạ.”Nếu giáo viên chủ nhiệm trường họ cũng nắm được phương pháp này —Nhưng Tưởng Vân Phàm lại bí hiểm nháy mắt với cô.“Hả?” Thiệu Minh Nguyệt theo ánh mắt của cô ta nhìn về phía An Tĩnh.“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!” Tưởng Vân Phàm vỗ tay cười lớn.Thiệu Minh Nguyệt đảo mắt nhìn giữa hai người họ một vòng, cũng nhịn không được cười: “Không phải ai đó trong hai cậu—”“Là cậu ấy, là cậu ấy!” Tưởng Vân Phàm vén mái tóc che nửa mặt, cười đến đau bụng: “Cậu ấy tỏ tình với một bạn nam làm bạn nam đó sợ đến mức không đi đường lớn, chạy trốn theo con đường nhỏ phía sau rừng cây, vừa mới mưa xong, đường rất trơn cậu biết không, bạn nam đó còn ngã hai lần, sau đó cả khối đều biết chuyện này.”Tưởng Vân Phàm lau nước mắt cười ra, thấy ánh mắt giết người của An Tĩnh, cô nàng quay mặt đi giả vờ không thấy.Thiệu Minh Nguyệt cười nhìn về phía An Tĩnh, xác minh xem có phải thật không.An Tĩnh gác chân, khoanh tay, đột nhiên cười, cô ấy cầm trà sữa uống một ngụm, nhẹ nhàng nói: “Cũng còn tốt hơn một số người, thích mà không dám nói, lúc nào cũng làm con rùa rụt đầu, ít nhất mình đã tỏ tình, cũng đã có kết quả.”Con rùa rụt đầu bĩu môi coi thường.Điềm Điềm cuối cùng cũng xen vào, cô ta xoay ghế nói: “Các cậu đều có người mình thích hồi cấp ba à?”Nhìn nhau một cái, An Tĩnh và Tưởng Vân Phàm đồng thời quay đầu.Thiệu Minh Nguyệt chớp mắt cười, lắc đầu.“Hừm.” Tưởng Vân Phàm bò xuống chỉ vào đầu cô nói: “Vậy thì chỉ có mình cậu là không có thôi, ngốc ạ.”Cô nàng chạy vào nhà vệ sinh. Điềm Điềm nói: “Thực ra hồi cấp ba, mình cũng có một người thích.”Thiệu Minh Nguyệt nhìn về phía An Tĩnh, An Tĩnh thở dài, chịu thua cô ta, cô ấy nhướng mày nói: “Ồ?”Điềm Điềm đẩy kính: “Nhưng anh ấy không biết mình thích anh ấy, người thích anh ấy quá nhiều, anh ấy quá xuất sắc đến nỗi không chú ý đến mình.”“Các cậu có biết không, anh ấy đánh bóng rất giỏi, học văn hóa cũng giỏi, hơi giống nam thần trường học trong tiểu thuyết.”Nói xong, cô ta đột nhiên bĩu môi, khịt mũi một tiếng.Tưởng Vân Phàm đi ra đúng lúc nghe đến đó, hỏi cô ta: “Sao vậy?”Điềm Điềm nói: “Nhưng bạn gái mà anh ấy tìm sau này chẳng tốt chút nào, vừa béo vừa xấu.”Thiệu Minh Nguyệt nhíu mày: “Cậu đã gặp rồi à?”“Chưa gặp, thấy anh ấy hay đăng trên Moments.” Điềm Điềm nói: “Trong ảnh đã không đẹp rồi, ngốc nghếch thế, người thật có thể đẹp đến đâu?”Thiệu Minh Nguyệt không biết nên tiếp lời thế nào, một lúc sau, cô nói: “Đã là anh ấy thích người đó, chắc chắn người đó cũng đáng để yêu thương—”“Một mét sáu lăm nặng gần sáu mươi lắm kí ư?” Điềm Điềm khinh miệt nói: “Dù có thích đến mấy cũng không thể thích một con heo được chứ.”Nếu lấy bản thân làm thước đo, cô ta cao một mét sáu, nặng bốn mươi kí, quả thật, chín mươi phần trăm nữ sinh trong mắt cô ta đều là heo.Thiệu Minh Nguyệt hạ tầm mắt, khẽ nói: “Thích đâu có liên quan gì đến cân nặng.”Điềm Điềm vẫn không phục, Tưởng Vân Phàm nhanh hơn cô ta một bước nói: “Đúng vậy, người đẹp, cậu một trăm kí mình cũng thích cậu.”“…” Im lặng hai giây, Thiệu Minh Nguyệt ngẩng mặt trừng mắt đầy vẻ nũng nịu, cô cười: “Thế thì không cần.”Điềm Điềm vẫn đang thao thao bất tuyệt, Thiệu Minh Nguyệt xoay ghế, đột nhiên cô cầm điện thoại lên, hỏi Lâm Tương Tư: “Cậu sẽ vì điều gì mà thích một người vậy?”–Lâm Tương Tư đang học, học môn chuyên ngành, anh đeo một cặp kính gọng bạc trên sống mũi cao thẳng, đôi mắt ẩn sau lớp kính quấn dây bạc.Kính không phải của anh, là cướp từ chỗ Tống Thời.Hôm nay đến muộn, phòng học chỉ còn dãy cuối cùng, khoảng cách đến bảng đen quá xa, đường thẳng cách mấy mét.Kính của Tống Thời khoảng một độ, đeo vào làm anh chóng mặt, độ của Tống Thời đối với anh hơi cao, không đeo thì lại không nhìn rõ lắm, Tống Thời và Trình Gia ngồi bên cạnh ngủ say sưa, Lâm Tương Tư muốn ấn đầu họ xuống bàn.Lý trí còn sót lại mách bảo anh không thể làm vậy, như thế là phạm pháp.Gân xanh nổi lên trên mu bàn tay đang ghi chép, anh cầm bút quá chặt, gần như ngay khi chuông hết giờ vừa reo lên, lúc thầy giáo ném viên phấn vào hộp phấn, cây bút trong tay anh gãy đôi.Trình Gia mơ màng tỉnh dậy liền nhìn thấy cảnh bạo lực này: “Trời, ghê vãi.”Cậu ta giơ ngón cái, người vẫn còn trong mơ.Lâm Tương Tư dùng một tay lôi mấy tờ giấy ăn từ trong túi ra, từ tốn lau mực bắn lên mu bàn tay phải.Quần áo cũng bị dính, anh chấm hai cái nên đành phải từ bỏ. Sau đó anh cởi áo khoác cuộn lại, chỉ còn lại chiếc áo phông đen bên trong.Khi mím khóe miệng, ánh mắt có vài phần lạnh lùng.Đồng tử anh sâu thẳm, anh liếc nhìn hai người họ, nói từng chữ từng chữ: “Về giặt quần áo cho tôi.”“Giặt thì giặt, cậu đừng làm vẻ mặt như muốn giết người thế, bọn tôi lần sau không thức khuya chơi game nữa, trưa cũng ngủ trưa, chắc chắn không làm cậu chậm trễ nữa.” Trình Gia hô lớn: “Bệ hạ nguôi giận!”“Hai đứa cậu, tuần này là lần thứ mấy rồi?” Lâm Tương Tư tháo kính, xoa bóp sống mũi.“Lần thứ ba.” Tống Thời vội nhặt kính cất đi, đây là do bạn gái anh ta mua cho.“Lần trước các cậu nói sao?”“Cho thêm một cơ hội nữa, cho thêm một cơ hội nữa, thật sự là lần cuối rồi.”Lâm Tương Tư bật cười khinh thường, vung tay áo rồi sải bước dài, không cần họ nhường đường mà tự mình kẹp sách rời đi.Tống Thời: “Còn nhìn gì nữa? Đuổi theo đi!” Bài tập vẫn còn trong tay vị đại gia này mà.Trình Gia: “Ồ ồ ồ ồ ồ.” Cậu ta vỗ trán, vừa nhặt đồ vừa chạy: “Anh Lâm, đợi tôi với!”Giải thích cả quãng đường, anh Lâm của cậu ta mới tạm hài lòng, Trình Gia trở về ký túc xá toát hết một thân mồ hôi, vừa quạt gió vừa thở hổn hển.Lâm Tương Tư duỗi hai chân thẳng dài, dựa bên giường, cúi đầu nghịch điện thoại, anh chẳng đổ giọt mồ hôi nào, năm ngón tay vuốt tóc, những sợi tóc đen lộ ra từ kẽ ngón tay anh.Dường như nhận ra Trình Gia đang nhìn mình, đôi mắt dài sâu thẳm liếc qua, dáng vẻ khinh người, làn da trắng lạnh, ánh mắt mập mờ, anh nói: “Nhìn gì? Thích tôi à?”Phải nói rằng, ánh mắt đó thực sự hạ gục cậu ta.Mặt Trình Gia đỏ bừng, cậu ta gầm lên: “Ông đây có bạn gái rồi!”“Ờ.” Lâm Tương Tư lại cúi đầu, như thể nói với chính mình, ánh mắt long lanh: “Ông đây cũng sắp có rồi.”Tác giả có lời muốn nói:Trình Gia: Có gì? Hả, cậu có rồi à? Gì cơ? Cậu có rồi á?!!!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro