Tình Yêu Đắm Say Của Em

Tham lam

Đoàn Tiếu Tiếu

2025-04-07 10:00:47

Bố mẹ và quá khứ của chị gái gần như là điểm yếu chết người của Thiệu Minh Dạ, cũng là chuyện cậu canh cánh trong lòng nhiều năm. Thiệu Minh Nguyệt lật những trang sách, nhẹ nhàng chậm rãi đọc cho cậu nghe những câu chuyện cổ tích hoàn toàn không có thật. Đọc được hai câu chuyện, cậu dùng chăn quấn lấy mình, cong người lại, trong lúc cô uống nước thì đột nhiên lên tiếng: “Hồi nhỏ, mẹ cũng kể chuyện cho chị như thế này phải không?”Mái tóc đen của cậu xõa trên gối, Thiệu Minh Nguyệt không nhìn thấy biểu cảm của cậu, nhưng cô biết cậu hẳn đang buồn. Trước mặt cậu, những chuyện về thời thơ ấu, cô hầu như không đề cập đến một từ nào.Thiệu Minh Nguyệt cụp mắt xuống, hàng mi dài cong vút đập nhẹ, cô khép sách lại đặt sang một bên, ôm hai chân dựa vào đầu giường, chậm rãi nói.“Thực ra hồi nhỏ, mấy năm đầu chị đều ở nhà bà ngoại, sau này gần năm tuổi, chuẩn bị đi mẫu giáo chị mới được đón về, nên việc kể chuyện này lúc nhỏ, trước đây đều do bà ngoại kể cho chị.” Cô mỉm cười nói: “Bà ngoại kể chuyện cũng rất thú vị. Chắc là hay hơn chị kể nhiều.”Dù sao hồi nhỏ cô thích nghe bà ngoại kể chuyện nhất, nhỏ như vậy, cũng chẳng có bạn bè nào, bà ngoại nói, cô luôn thích quấn lấy bà để chơi cùng, bà ngoại mệt rồi dỗ cô ngủ, cô liền múc nước cho bà, bảo bà uống nước thì sẽ không buồn ngủ nữa, còn thỉnh thoảng áp mặt vào mặt bà hỏi, “Bà ngoại dậy chưa ạ?”, “Bà ngoại còn buồn ngủ không?”Sau khi được đón về nhà, bố mẹ thời gian đó rất tốt với cô, vì chưa quen, dù cô cũng rất thích họ nhưng mỗi lần tỉnh dậy phát hiện mình không ở trong môi trường quen thuộc đều khóc. Lúc đầu còn khóc đòi bà ngoại, Thiệu Tuyển và Đổng Tư đã dành rất nhiều thời gian bên cô, dần dần bắt đầu đi học, cô mới thích nghi với nơi đó.Thiệu Minh Nguyệt nghĩ ngợi rồi nói: “Cũng giống như lúc em mới về thôi, lúc đó bố mẹ không phải cũng mỗi tối đều vào phòng em xem em ngủ chưa sao, bây giờ cũng vậy mà.”Thiệu Minh Dạ “ừm” một tiếng, cậu khép hờ mắt, hỏi Thiệu Minh Nguyệt: “Chị có nghĩ họ thực sự yêu em không?”“Yêu chứ.” Đầu ngón tay trắng mảnh mai của Thiệu Minh Nguyệt nắm chặt cốc, quá chặt đến khi cảm thấy đau mới hơi nới lỏng ra, cô thở nhẹ một hơi, câu hỏi này thực ra cũng là điều mà đôi khi cô nghĩ đến.Thiệu Minh Dạ nói khẽ: “Yêu em lại đem em cho người khác,” cậu cong môi cười mỉa mai: “Thật là thích thật đấy.”Thiệu Minh Nguyệt không biết phải khuyên thế nào, cô cũng nằm xuống, mái tóc đen như mực lấp lánh ánh sáng long lanh, cô cong người lại không nói gì nữa.Mệt mỏi cả ngày, Thiệu Minh Dạ chẳng mấy chốc đã ngủ. Thiệu Minh Nguyệt nghe tiếng thở đều đặn của cậu, xoay người nhìn cậu rất lâu, cô mang chút cô đơn nói: “Dù sao so với chị, họ chắc yêu em nhiều hơn.”–Hôm trước không ngủ ngon, hôm sau nên không có tinh thần. Thiệu Minh Nguyệt dựa vào người Lâm Tương Tư, được anh dẫn đi lại trong khu nội thất của siêu thị.“Không phải.” Đi được một lúc, Lâm Tương Tư dừng lại, buồn cười nhìn cô nói: “Em sao lại như không có xương vậy.”Thiệu Minh Nguyệt cọ cọ má vào cánh tay anh, ngay cả một ngón tay cũng lười động đậy, cô chu môi nói: “Chính là không có xương.” Nói xong, mắt nhìn về phía Lâm Tương Tư.Lâm Tương Tư cắn môi, bị cô chọc cười, anh bóp bóp mặt cô, dẫn cô tiếp tục đi.Lúc ký địa chỉ, Thiệu Minh Nguyệt vẫn dựa vào người anh, như một con búp bê liền thân không thể tách rời. Lâm Tương Tư để mặc cô dựa. Dưới ánh mắt đảo qua đảo lại của nhân viên bán hàng, sắc mặt thậm chí không thay đổi chút nào, bình tĩnh tự nhiên để lại địa chỉ.Anh xé tờ đơn đã điền xong đưa cho cô, nhân viên bán hàng nở một nụ cười, “Chào anh, giao đến đây là được phải không ạ?”“Ừm.” Lâm Tương Tư gật đầu, anh cúi mắt đậy nắp bút, đưa cho nhân viên bán hàng, “Trên đó có số nhà, cứ theo đó mà giao là được.”Đi theo anh cả buổi sáng như vậy, Thiệu Minh Nguyệt đột nhiên phát hiện ra nhiều điều mà trước đây cô chưa từng để ý.Trước mặt người ngoài, Lâm Tương Tư dường như từ lâu đã là một người lớn có thể tự đảm đương. Lâu như vậy rồi, cô chưa bao giờ phát hiện ra có việc gì anh không biết làm, cũng chưa từng thấy vấn đề nào anh không giải quyết được. Anh muốn đến gặp cô, bất kể lúc nào, muốn đến là đến. Cô đi gặp anh đều phải quyết định rất lâu, nhưng anh chưa bao giờ cần như thế.Anh biết mình muốn làm gì, chưa bao giờ hoang mang cả. Thiệu Minh Nguyệt khi học từ vựng tiếng Anh, cũng đã xem qua một chút sách anh đang đọc, dày đến thế, anh chưa từng phàn nàn rằng rất khó học hoặc không thích.Anh trông có vẻ thờ ơ, nhưng mỗi việc đều xử lý cực kỳ tốt, kể cả việc đối xử với cô. Rõ ràng là chuyện của riêng cô, nhưng sau khi có anh, nhiều việc trước đây cô cần tự làm, lần này cô không hề nghĩ đến, tiềm thức cứ cho rằng Lâm Tương Tư sẽ giúp cô xử lý tốt.Và anh thực sự đã làm như vậy.Mặc dù khi chưa đến với nhau, Thiệu Minh Nguyệt tự nhận là mình đã nỗ lực nhiều hơn một chút, nhưng bây giờ nhìn lại lại không phải như vậy. Cô thực ra đều đang lén lút chiếm lợi từ anh, tham lam sự tốt đẹp anh dành cho cô.Cứ thế trôi qua một tuần, đại học sắp khai giảng rồi. Thiệu Minh Nguyệt và Thiệu Minh Dạ cùng nhau về nhà trước, Lâm Tương Tư cũng phải về nhà. Lần này Lâm Tương Tư đi trước, Thiệu Minh Nguyệt tiễn anh ở ga, lại không có tiền đồ mà khóc.Thiệu Minh Dạ đứng một bên, vừa tức giận vừa bất lực, “Không phải chứ, mới đến đây mà em đã thế này rồi?”Không còn Lâm Tương Tư lau nước mắt cho cô, Thiệu Minh Nguyệt nước mắt càng rơi nhiều hơn. Thiệu Minh Dạ lau cho cô, cô còn không muốn. Tức đến mức Thiệu Minh Dạ không thèm để ý đến cô nữa.Trên đường về nhà, cảm xúc của Thiệu Minh Nguyệt cuối cùng cũng ổn định hơn nhiều. Máy bay vút bay lên từ đường chân trời, bầu trời xanh dường như ở ngay trước mắt. Lâm Tương Tư mới đi được một ngày, cô đã bắt đầu cảm thấy không quen.Lúc đến một thân một mình, đầy mong đợi và lo lắng, lúc đi mang theo nỗi “tương tư” đậm đặc.Tiếp viên mang đến chăn, Thiệu Minh Nguyệt quấn mình trong đó, Thiệu Minh Dạ bên cạnh đang chơi game offline. Trong khoang hạng nhất hầu như không có mấy người, cùng với tiếng động khi cậu chơi game, Thiệu Minh Nguyệt chìm vào giấc ngủ.Cô nghĩ, học kỳ này nhất định phải cố gắng dành dụm tiền, cô sẽ đi thăm Lâm Tương Tư nhiều hơn.Vì sắp khai giảng, nhóm chat ký túc xá yên tĩnh cả kỳ nghỉ, mấy ngày này như nồi nước sôi vậy.Ngày cô đi, Thiệu Minh Dạ đã đi học nên cô tự ra sân bay một mình, Thiệu Tuyển chuyển cho cô một khoản tiền. Lần này khi Đổng Tư hỏi cô có cần tiền nữa không, Thiệu Minh Nguyệt không hé răng nên bà cũng chuyển cho cô một khoản.Nhìn số dư trong thẻ ngân hàng, Thiệu Minh Nguyệt cong môi nở một nụ cười ngọt ngào. Mặc dù hơi có lỗi với bố mẹ, nhưng có những khoản tiền này, cô có thể đi thăm Lâm Tương Tư rồi.Ở sân bay đi xe buýt đến trường, cô một mình xách va li leo lên tầng bốn. Trong ký túc xá vẫn chưa có ai, An Tĩnh và Tưởng Vân Phàm đều đến vào sáng mai. Điềm Điềm nói tầm tối mới đến được.Đồ đạc trong ký túc xá bừa bộn, Thiệu Minh Nguyệt tháo khăn quàng xuống ngồi trên ghế, bụi trên bàn hiện rõ dưới đầu ngón tay trắng mịn của cô. Thế là cô đành chịu số phận bắt đầu dọn dẹp.Khi Điềm Điềm trở về, cả ký túc xá đã hoàn toàn đổi mới. Cửa ký túc xá khép hờ, cô ta ném mạnh vali vào ký túc xá, đẩy nó một cái rồi tự mình ngã lên ghế thở hổn hển.Thiệu Minh Nguyệt bưng nước vào, nhìn thấy cô ta thì mắt sáng lên một chút, vui vẻ cười nói: “Cậu về rồi à.” Niềm vui của cô không thể lan tỏa đến Điềm Điềm, cô ta không vui nheo mắt nói: “Sao cậu không nghe điện thoại của mình? Mình đã gọi cho cậu hai cuộc.”“Hả? Có lẽ là để chế độ im lặng rồi, hoặc là lúc đó mình đi ra ngoài nên không nghe thấy.” Thiệu Minh Nguyệt đặt cốc nước xuống rồi nhặt chiếc điện thoại úp trên bàn lên, đúng là đã bật chế độ im lặng. Không chỉ có cuộc gọi nhỡ của Điềm Điềm mà còn có cả của Lâm Tương Tư, nhưng anh chỉ gọi một cuộc.“Để im lặng rồi.” Cô nghịch điện thoại hai cái, bật âm thanh lên và mím môi nói.“Điện thoại lúc nào cũng im lặng, vậy thì cần điện thoại làm gì?” Điềm Điềm vì phải kéo vali nên giọng nói đặc biệt gay gắt, “Gọi cho cậu mà không nghe, mình suýt nữa đã chết vì mệt đấy.” Nói xong, cô ta như thể không nhìn thấy cái bàn đã được lau sạch và ký túc xá đã được dọn dẹp gọn gàng, lải nhải phàn nàn không ngừng.Cô ta nói kỳ nghỉ này thật sự nhàm chán đến cùng cực, rồi lại nói ở nhà cứ cãi nhau với mẹ, còn bảo đi học cũng ghét, nói chung là dường như chẳng có chuyện gì vui vẻ. Cuối cùng, cô ta nói đủ rồi, có lẽ cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, sờ bụng mình nói: “Kỳ nghỉ này mình béo thêm năm cân (*), năm cân đấy! Còn cậu thì sao?”(*) 5 cân ~ 2.5 kgThiệu Minh Nguyệt xắn tay áo, lộ ra hai khúc cánh tay trắng mịn đang lau bệ cửa sổ cuối cùng chưa lau. Cô cúi đầu, mái tóc dài đen được cô dùng một cây bút chì búi lên phía sau đầu, để lộ khuôn mặt trắng thuần khiết xinh đẹp.Điềm Điềm nhìn cô mà thoáng ngẩn người. Vì kỳ nghỉ thường xuyên thức khuya, đôi khi còn cãi nhau với bạn trai, cô ta cảm thấy da mình cũng không còn tốt nữa, có chút hối hận sờ sờ mặt mình.Thiệu Minh Nguyệt không biết suy nghĩ của cô ta, chỉ ngẩng đầu mỉm cười nói: “Mình vẫn ổn.”Nụ cười này không còn chút nào chân thành như lúc ban đầu, thân thiết đến thế. Điềm Điềm nhìn cô, làm bộ nói: “Để mình giúp cậu nhé.”Thiệu Minh Nguyệt gần như đã lau xong, định nói không cần, nhưng Điềm Điềm đã chen qua, giành lấy chiếc khăn trong tay cô.Đúng lúc đó điện thoại reo, Thiệu Minh Nguyệt liền đi ra ngoài nghe điện thoại.“Dậy rồi à?” Đây là câu đầu tiên của Lâm Tương Tư.“Không phải.” Thiệu Minh Nguyệt nghe thấy giọng anh liền không kìm được vui mừng, cô nói: “Em không có ngủ.”“Không ngủ ư?” Lâm Tương Tư nhướng mày: “Vậy sao em nói đã đến ký túc xá rồi lại giống như mất tích vậy, gọi điện không nghe, nhắn tin cũng không trả lời.”“Đâu có, em trả lời rồi mà.” Thiệu Minh Nguyệt nói: “Em thấy là trả lời ngay, tại em đang dọn dẹp ký túc xá mà.”“Em tự xem đi, khi em trả lời thì đã qua bao lâu rồi, anh còn tưởng có người nào đó đang ngủ như heo con kêu ủn ỉn đấy.”“Đâu có!” Thiệu Minh Nguyệt mở to đôi mắt, cô cắn môi nói: “Anh đừng có vu khống người ta.”Khi nói chuyện với anh, bất kể giọng điệu gì, Thiệu Minh Nguyệt đều có thể nói giống như đang làm nũng, chỉ đối với người này, cô sẽ vô thức muốn làm như vậy.Lâm Tương Tư cười khẽ nói: “Biết rồi, em không giống heo con là được nhé. Hôm nay ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta gặp nhau.”Câu cuối cùng anh nói rất nhẹ, lỗ tai Thiệu Minh Nguyệt tê tê, sau khi cúp điện thoại mới phản ứng lại anh đã nói gì. Còn tưởng vẫn đang trong kỳ nghỉ sao? Cô lắc đầu, gặp qua video cũng tính là gặp mặt đi.Vì anh đi chuyến bay tối nay, nên buổi tối Thiệu Minh Nguyệt chỉ nhắn cho anh một câu ‘chúc ngủ ngon, đi đường bình an’, không gọi điện nữa.Sáng hôm sau, Điềm Điềm vẫn còn ngủ, vì nhớ đến Lâm Tương Tư, Thiệu Minh Nguyệt nửa đêm đều không ngủ ngon. Đến gần sáng, nhìn thấy anh nói đã đến, cô mới ngủ tiếp, nên cô cũng ngủ rất say.Sáng sớm, Tưởng Vân Phàm đẩy cửa ký túc xá.Tưởng Vân Phàm: “Surprise!!!”Cô nàng hét lớn một tiếng, Thiệu Minh Nguyệt mơ màng mở mắt, ngồi dậy từ trên giường, chăn theo vai trượt xuống, cô sững sờ.Vén rèm lên nhìn thấy là cô nàng, cô nheo mắt nở một nụ cười rồi lại vùi đầu vào chăn.Tối hôm đó bốn người họ cùng đi ăn cơm, Tưởng Vân Phàm vẫn đang lấy chuyện sáng sớm ra đùa cợt cô.“Cậu không biết đâu, buồn cười lắm.” Cô nàng nói với An Tĩnh: “Lúc đó mình thấy Nguyệt Nguyệt rất muốn cười với mình, nhưng lại không cười nổi, giọng nói giống như chữ hừ hừ vậy, thật đấy, lúc đó mình còn tự hỏi liệu mình có quá đáng không.”“Biết là quá đáng mà còn nói.” An Tĩnh theo thói quen thích phá cô nàng.“Thôi, nói với cậu cậu cũng không hiểu.” Tưởng Vân Phàm ghé sang một bên giả vờ không nghe thấy gì, đến bên cạnh Thiệu Minh Nguyệt đang cúi đầu uống nước, “Nguyệt Nguyệt ngoan, cậu cứ nói cho mình biết đi, lúc đó nói cái gì vậy, mình thực sự rất muốn biết.”Cô nàng bắt đầu hừ hừ làm nũng, Thiệu Minh Nguyệt gấp tờ khăn giấy trước mặt thành hình vuông gọn gàng, mắt chứa đựng nụ cười nhìn cô nàng, “Cậu thực sự muốn biết?”“Thật, thật mà.” Tưởng Vân Phàm gật đầu điên cuồng, giơ tay thề: “Mình thực sự rất muốn biết, nói cho mình biết đi.”Thiệu Minh Nguyệt vừa định mở miệng, Điềm Điềm đột nhiên kêu lên kinh ngạc: “Bên kia bên kia, có một anh chàng đẹp trai cứ nhìn về phía chúng ta! Các cậu mau nhìn xem, có phải anh ấy đang nhìn bên này không!”Khi nói chuyện, mặt cô ta đỏ lên vì phấn khích.Tưởng Vân Phàm không hài lòng vì bị ngắt lời, miễn cưỡng quay đầu lại, “Cái gì vậy?”Giây tiếp theo: “Ối trời! Sao người này trông quen thế?”Điềm Điềm: “Cậu quen biết à? Anh ấy nhìn cậu à?”An Tĩnh cũng liếc nhìn về phía cô nàng, Tưởng Vân Phàm đưa mắt ra hiệu cho Thiệu Minh Nguyệt.Thiệu Minh Nguyệt quay đầu, qua đám đông, Lâm Tương Tư đang cong môi nháy mắt với cô.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Yêu Đắm Say Của Em

Số ký tự: 0