Yêu nhau nhưng...
Đoàn Tiếu Tiếu
2025-04-07 10:00:47
Trong quán cà phê ấm áp và sáng sủa, ánh nắng rực rỡ như mực vẩy tràn qua ô cửa sổ sát đất.Những vị khách ghé vào mua đồ đa phần là sinh viên trẻ. Có người đi theo nhóm, cười nói rôm rả; có người đi một mình, trầm mặc lặng lẽ; cũng có đôi nam nữ tay trong tay bước vào.Họ trẻ trung và tràn đầy sức sống đến mức khiến Đổng Tư có cảm giác như bị đâm vào tim, bà đột ngột dời ánh nhìn.Thiệu Minh Nguyệt đặt chiếc thìa xuống, khẽ nói: “Mẹ vẫn hợp với việc làm một cô giáo tốt hơn là một người mẹ tốt.”Thực ra, nhiều lúc Thiệu Minh Nguyệt cảm thấy bản thân có thể hiểu được Đổng Tư, cái gọi là “hiểu hoàn toàn” nghĩa là cô có thể lý giải vì sao họ làm vậy, lý do họ làm vậy là gì. Nhưng hiểu không có nghĩa là đồng tình, mà đồng tình cũng không đồng nghĩa với việc không có oán hận.Chỉ là đã quá nhiều năm trôi qua, cô quen giấu kín những cảm xúc đó, dù là tốt hay xấu. Sự giả vờ của cô không phải ngay từ đầu đã hoàn hảo không chút sơ hở, chỉ là họ không để tâm, thế nên dần dần, cô học được cách không biểu lộ cảm xúc, học được cách giữ im lặng trước mặt họ.Nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, Thiệu Minh Nguyệt luôn nhớ đến mùa hè năm ấy, khi họ đưa cô về nhà.Khi đó, cô mới bắt đầu có ký ức, không muốn rời xa bà ngoại, bị bế đi trong nước mắt.Họ kiên nhẫn dỗ dành cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, mua cho cô vô số đồ chơi và váy áo xinh đẹp. Vì cô thích vẽ, họ còn mua cho cô rất nhiều bút màu.Kể cả khi cô đột nhiên bật khóc mà chẳng rõ lý do, họ cũng không hề giận dữ, chỉ ôm cô thật chặt.Khi ấy, cô ngây thơ tưởng rằng họ yêu cô – một tình yêu vô điều kiện, một tình yêu bao dung tất cả.Khi ấy, họ thực sự như vậy.Họ đã làm rất tốt rồi.“Xin lỗi mẹ.” Trong đôi mắt Thiệu Minh Nguyệt ánh lên những giọt lệ li ti, “Vừa rồi con nói hơi quá.”Họ từng dành cho cô rất nhiều rất nhiều yêu thương. Dù là bây giờ, Thiệu Minh Nguyệt cũng không hề nghi ngờ rằng nếu có một chiếc xe lao vào quán cà phê này, Đổng Tư chắc chắn sẽ không do dự mà đứng chắn trước mặt cô.Cô cúi đầu chớp mắt, nụ cười thoáng qua trên môi, sóng nước gợn lăn tăn trong tách cà phê. Giọng cô nhẹ nhàng: “Hồi nhỏ con thực sự nghĩ rằng bố mẹ là những bậc phụ huynh tuyệt vời nhất trên thế gian. Con sợ mình sẽ gây phiền phức cho bố mẹ, thế nên luôn cố gắng nghe lời, càng nghe lời hơn nữa, để bố mẹ biết rằng con cũng là một đứa trẻ ngoan nhất thế giới.”Đổng Tư trầm mặc một lát rồi bưng tách cà phê lên, uống một ngụm lớn. Mũi bà cay cay, dường như thấy được hình ảnh cô bé con đeo cặp sách, buộc tóc hai bên, ngoan ngoãn nắm tay bà.Lúc Thiệu Minh Nguyệt vào mẫu giáo mới được bà và Thiệu Tuyển đón về.Khi còn nhỏ, họ bận rộn gây dựng sự nghiệp, không có thời gian chăm sóc cô. Thuở bé, bà từng trải qua những ngày tháng chật vật vì không có tiền, và bà không cam lòng chấp nhận cuộc sống chỉ quẩn quanh trong nhà. Phụ nữ cũng phải đứng ở tuyến đầu như đàn ông, nếu không, rồi sẽ có một ngày, dù Thiệu Tuyển không chê bai bà, chính bà cũng không thể chấp nhận bản thân mình.Bà đã nỗ lực như vậy không phải để suốt ngày ở nhà chăm con.Hai ngày trước khi sinh, bà vẫn còn đứng lớp giảng bài cho sinh viên ôn thi cao học. Đến ngày thứ bảy sau sinh, bà đã khoác lên bộ giáp chiến đấu, trở lại với công việc.Những năm đầu tiên, bà thực sự không có chút cảm giác nào của một người mẹ.Mãi đến khi đón cô về nhà, nhìn cô bé nhỏ xíu, lần đầu tiên rụt rè ôm lấy cổ bà, ngoan ngoãn gọi một tiếng “Mẹ”, trái tim bà mềm nhũn đến mức không chịu nổi.Đây là con gái bà, là đứa bé của bà và Thiệu Tuyển.Dù có bỏ lỡ những năm tháng đầu đời, nhưng trẻ con khi ấy vẫn chưa có ký ức sâu sắc, tình cảm là thứ có thể bồi đắp dần theo thời gian. Huống hồ, máu mủ tình thâm.Nhìn cách bà dỗ dành con gái, ngay cả Thiệu Tuyển cũng không dám tin đó là bà.Thực ra, nếu nói thẳng thắn, có lẽ bà không phải một người mẹ xuất sắc, nhưng cũng tuyệt đối không phải tệ hại. Bà tự nhận mình đã làm tốt nhất trong khả năng của mình.“Những lời này, con đã giấu trong lòng rất lâu rồi phải không?” Đổng Tư cười chua chát. “Nếu lần này mẹ không đến, chắc cũng chẳng biết con có nhiều bất mãn với mẹ đến thế.”“Là bố mẹ.” Thiệu Minh Nguyệt im lặng trong chốc lát, ngước mắt nhìn bà, sau đó mỉm cười. “Chuyện này vẫn nên chia sẻ đều nhau, bố mẹ đều như nhau cả.”“Nếu bố con biết chắc sẽ buồn lắm đấy.” Đổng Tư cố gắng pha trò để xoa dịu không khí.Nhưng Thiệu Minh Nguyệt nghiêm túc đáp: “Bố sẽ không buồn đâu.”Đổng Tư lại một lần nữa lặng thinh. Đúng vậy, bà không thể không thừa nhận, con gái bà nói đúng.“Nhưng ông ấy là bố con.”Thiệu Minh Nguyệt khẽ cười. “Con biết bố là bố con, và con cũng không có ý gì khác, chỉ là con muốn nói rằng, thực ra con hiểu bố mẹ hơn bố mẹ nghĩ, nên con cũng biết bố mẹ đang dự định gì.”Cô ngả người về phía sau, dưới ánh sáng chói lóa, làn da cô tái nhợt đến gần như trong suốt. Tia nắng đan xen phản chiếu trong đôi mắt trà của cô, tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt.Hai lúm đồng tiền bên má phảng phất chút tinh nghịch, giọng nói nghe như đang làm nũng. Đổng Tư ngập ngừng một lát rồi nói: “Nếu con đã biết, vậy cũng nên hiểu rằng mẹ và bố đã nghiêm túc lên kế hoạch cho con. Sau khi Minh Dạ ra nước ngoài, bố mẹ sẽ dành toàn bộ sự quan tâm cho con.”Nếu nghe câu này khi còn thơ bé, ngoài cảm giác kỳ lạ ra, có lẽ Thiệu Minh Nguyệt sẽ rất vui, vì bố mẹ lại một lần nữa trở thành bố mẹ yêu thương cô. Không có gì khiến cô hạnh phúc hơn điều đó.Nhưng bây giờ, cô chỉ khẽ lắc đầu cười, khi điều mình nghĩ được chính người trong cuộc xác nhận, cảm giác thật khác biệt.Nhưng bây giờ, cô chỉ khẽ lắc đầu cười. Cảm giác khi chính mình nói ra suy nghĩ ấy và khi nghe người khác nói vẫn có chút khác biệt.“Con thật sự không hiểu, giữa cha mẹ và con cái, tại sao lại có những kế hoạch…” Cô dừng lại, tìm một từ thích hợp hơn, “Những kế hoạch nực cười như thế. Nhất định phải bỏ rơi một đứa con thì mới đạt được mục đích của hai người sao?”Những lời thẳng thắn của cô khiến kế hoạch mà Đổng Tư vẫn cho là hoàn hảo bị vạch trần. Đổng Tư sững sờ: “Nguyệt Nguyệt, con biết mà, bố mẹ nợ Minh Dạ.”“Đúng vậy, ‘bố mẹ’ nợ Minh Dạ.”Nhưng cô mãi không thể hiểu, tại sao bản thân lại trở thành một phần trong từ ‘bố mẹ’ ấy.“Đợi Minh Dạ ra nước ngoài.” Anh mắt cô bình tĩnh nhìn Đổng Tư, “Bố mẹ sẽ giúp con ôn thi cao học, sau đó con sẽ cố gắng thi vào khoa Văn học của trường Z. Nếu đỗ, bố mẹ sẽ giới thiệu con với một học trò cũ của bố mẹ. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, chúng con sẽ quen nhau, rồi sau khi tốt nghiệp thì kết hôn, đúng không?”“Đúng.” Đổng Tư không hề phủ nhận. “Bố mẹ sẽ giới thiệu cho con một người xuất sắc nhất, bố mẹ cũng sẽ mua cho con vài căn nhà gần đây, như vậy sau này chúng ta có thể từ từ bồi đắp tình cảm.”Như thể nhìn thấy hy vọng, Đổng Tư nắm lấy tay con gái.“Nguyệt Nguyệt, mẹ biết trước đây mẹ đã lơ là con, nhưng vẫn còn kịp mà. Đợi em con tốt nghiệp, chúng ta sẽ có nhiều thời gian bên nhau. Thời gian của bố mẹ đều dành cho con.”“Thế còn Minh Dạ?”“Nó đã trưởng thành rồi.” Giọng nói Đổng Tư khẽ khàng: “Những gì bố mẹ có thể làm, bố mẹ đều đã làm. Nếu có nợ thì cũng đã trả xong rồi.”Thiệu Minh Nguyệt từ từ rút tay lại. Những giọt nước mắt li ti vương trên hàng mi đen dài. Cô vừa cười vừa lắc đầu: “Con thật sự không hiểu, tại sao hai người lúc nào cũng có thể thốt ra những lời lạnh lùng như vậy một cách thản nhiên. Giống như…”Giống như bọn con không phải con cái của hai người, mà chỉ là hai món đồ chơi vô tri vô giác.“Nguyệt Nguyệt.” Đổng Tư nhìn con gái thật sâu. “Trước đây, con chưa bao giờ từ chối mẹ cả.”Thiệu Minh Nguyệt quay mặt đi, lặng lẽ từ chối bà.“Con rất yêu mẹ, mẹ à.” Cô khẽ nói. “Con cũng rất yêu bố. Nhưng nếu hai người cứ như thế này thì chúng ta cũng chỉ có thể như thế này thôi.”“Trên thế gian này, có rất nhiều người yêu nhau nhưng mãi mãi không biết cách bày tỏ, cuối cùng lại trở nên xa cách đến lạnh lùng.”Đổng Tư vẫn còn nhớ, khi còn nhỏ, bất kể bà nói gì, Thiệu Minh Nguyệt cũng đều ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, rồi rúc vào lòng bà như một chú chuột túi nhỏ không thể rời xa mẹ.Bao lần, bà tăng ca quên cả thời gian, nhưng dù có đến trường muộn đến đâu, con gái bà vẫn luôn đeo cặp sách, chạy về phía bà và nắm chặt lấy tay bà.Con bé sẽ ngước lên với giọng nói ngây thơ: “Mẹ vất vả quá, đi làm kiếm tiền lại còn phải đón cục cưng về nhà.”Trên khuôn mặt non nớt toàn là tình cảm con thơ yêu mến. Dù mẹ đi công tác bao lâu, có quên không mang quà cho con đi nữa, thì bà luôn được đón chào bằng một cái ôm to tướng và câu “Chào mừng mẹ về nhà!” Ký ức ấy đã ăn sâu bắn rễ đến mức, trong một buổi chiều cuối thu này, Đổng Tư bỗng nhiên có một ảo giác hiếm hoi, rằng tất cả đều chỉ là do mình tưởng tượng, chỉ cần về nhà và mở cửa, con gái sẽ vui vẻ cười và chạy đến ôm lấy mình.Nhưng khi bà vội vã về nhà và mở cửa, đón tiếp bà chỉ là sự tĩnh lặng cả một căn phòng. Thiệu Minh Nguyệt từ phòng ngủ bước ra, nhìn bà một cách khó hiểu: “Có chuyện gì à mẹ? Đi công tác không suôn sẻ sao? Sao lại có vẻ mặt như thế này?”Đổng Tư không hiểu rõ sự thay đổi bắt đầu từ ngày nào, có lẽ là từ hôm bà trốn tránh cái ôm của con, hay từ ngày bà chỉ mang quà cho Thiệu Minh Dạ mà không mang cho con bé? Hoá ra ký ức cũng có thể lừa dối người ta. Bà không biết từ lúc nào, đứa con gái trước kia hay nũng nịu với bà đã từng bước lùi xa, đến khi bà nhận ra thì nó đã lùi đến chỗ bà không thể nhìn thấy.Như một kẻ lữ hành hoảng hốt, Đổng Tư ngồi xuống ghế sofa, mệt mỏi nói với Thiệu Tuyển: “Nguyệt Nguyệt nói phải báo cho con khi về đến nhà, anh giúp em bấm máy điện thoại được không?”Thái độ của Thiệu Minh Nguyệt vẫn như mọi khi. Sau khi cúp máy, Đổng Tư nhắm mắt ngủ luôn trên ghế sofa. Bà mơ một giấc dài, mơ về thời điểm họ đã không gửi Thiệu Minh Dạ cho em gái Thiệu Tuyển để chăm sóc, cũng không gửi Thiệu Minh Nguyệt mới sinh một tháng đi vì sự sợ hãi của mình.Sáng hôm sau, ngồi trước bàn ăn, nhìn đứa con trai cao gầy đang cúi đầu ăn, Đổng Tư nói nhẹ nhàng: “Minh Dạ, con có muốn đi du học không?”“Muốn hay không thì có ý nghĩa gì.” Minh Dạ nuốt vội miếng cơm, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bố mẹ đã quyết định rồi, hỏi con làm gì?”“Xin lỗi con.” Đổng Tư nói với giọng khàn khàn: “Mẹ muốn nghe ý kiến của con.”“Còn bố thì sao?” Minh Dạ không dễ dàng tin mẹ, bọn họ vẫn luôn thích chơi trò tâm lý như vậy, nhưng vẻ mặt của mẹ lại không giống như đang nói dối.“Mẹ sẽ nói chuyện với bố con.” Đổng Tư nói: “Bây giờ con chỉ cần suy nghĩ, về sau con muốn làm gì.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro