Ai Rồi Cũng Phải Có Những Tháng Ngày Trẩu Tre
Anh Chen
2024-07-12 00:41:18
Vào một buổi sáng sinh hoạt lớp, cô giáo có việc nên cho cả lớp tự sinh hoạt. Nguyễn Hải Đăng chỉ cho sinh hoạt quá một chút rồi Cả lớp ngồi làm việc riêng. Hầu như mọi người đều tập trung vào chiếc smartphone của mình, một vài bạn lập tổ đội chơi game với nhau, không khí trong lớp bây giờ rất náo nhiệt.
Tổ hai cũng hoà chung vào bầu không khí đó, nhưng không phải chơi điện thoại mà là buôn chuyện.
Hoàng Minh Hiển mang lên lớp một túi bánh kẹo chia cho mọi người trong tổ, cậu ta nói là nhà cậu ta có nhiều lắm một mình cậu ta cũng không ăn hết được đâu.
Mười con người cùng tụ tập ở bàn của Hoàng Minh Hiển cùng nhau ăn cùng nhau nói chuyện.
Không biết ai là người đầu tiên nói về tuổi thơ dữ dội của mình, sau đó là kể về những pha chơi ngu đi vào lòng đất. Thế nên là cả đám đều cùng nhau chia sẻ về kỉ niệm của mình.
Ai ai trong tổ cũng có những tuổi thơ ngu ngốc hết, bất kể là con trai hay con gái.
Ví dụ như là Lưu Quang Hùng, hồi còn bé cậu ta cứ nghĩ là nuốt hạt dưa hấu vào bụng thì sẽ bị mọc cây. Có lần cậu ta lỡ nuốt phải một hạt dưa hấu cậu ta đã khóc lóc ầm ĩ và bắt mẹ mình đưa cậu ta đi mổ lấy hạt ra, không thì trên đầu cậu ta sẽ mọc cây mất.
Hay như là Viên Thu Trâm, lúc cô nàng tầm khoảng 4 tuổi cô nàng từng nhặt được bốn tờ 500k trong phòng bố mẹ, cô bạn nghĩ là giấy thủ công nên đã cắt ra thành hình trái tim dán vào giấy khoe bố mẹ. Khi bố mẹ cô bạn nhìn thấy tác phẩm ấy liền hết hồn. Sau này khi bị bố mẹ nhắc lại quá khứ ấy cô nàng mới cảm thấy lúc ấy mình đúng là dại quá dại.
Quá khứ đen tối của mấy đứa thì vô kể, nhưng mà cái thứ xuất hiện nhiều trong tuổi thơ của mấy đứa nhất, đó chính là bộ môn thể thao mạo hiểm, bộ môn thể thao mà ai ai cũng đã từng thử qua, dù đã chơi nhiều nhưng vẫn cho chúng ta cảm giác y như lúc ban đầu, cái bộ môn mà cho chúng ta biết cảm giác được theo đuổi. Bộ môn ấy chính là: Trêu chó hay thuần Việt hơn nữa thì là Chọc chó.
Chồi ôi! quá là vui, quá kích thích rồi.
Có mười đứa thì cả mười đứa từng thử qua trò này, còn có đứa bị chó tợp rồi cơ.
Hoàng Minh Hiển chưa bao giờ cao hứng như vậy, cậu ta nói:
“Cái con chó nhà bà hàng xóm chỗ tao, tao trêu nó từ lúc tao còn học cấp 1. Ngày nào đi qua tao cũng trêu nó tí, cho đến giờ cũng đã được 7 8 năm rồi. Nó ghét tao kinh khủng, lúc nào tao đi qua nó cũng sủa, tháng trước nó vừa mới chết do già quá rồi. Dù yên bình hơn nhưng tao lại thấy khá trống trải”
Trống trải vì không có ai “Theo đuổi” đúng không?
Con chó ấy có vẻ đã gắn bó với cậu ta một khoảng thời gian khá lâu rồi, mặc dù là chọc nó như thế, nhưng trên gương mặt ấy khi nhắc đến nó đã không còn nữa, thì lại không giấu được vẻ tiếc nuối.
Đến lượt Hoàng Tuấn Anh kể thì cả đám chúng nó đều cười nắc nẻ, tuy là khi ngẫm lại câu chuyện ấy thì cũng bình thường thôi nhưng khi nghe Tuấn Anh kể thì tự dưng thấy buồn cười. Tuấn Anh kể:
“Hè năm tôi sắp lên lớp 10 tôi có đến chỗ khu Dương Anh ở để xem nhà” Chưa kịp nói xong My hào hứng cắt ngang.
“Èo, Trùng hợp thế? Thế có gặp Hà Anh không vậy?”
Tuấn Anh lắc đầu:
“Không gặp, nhưng mà tôi có nhìn thấy một đứa con gái đi ngang qua tôi. Tôi in trong đầu nhất là đứa đấy hơi mập, đạp cái xe đạp bị hết hơi, miệng thì Hát bài “một con vịt“. Thật sự là nhìn dáng đạp xe của nhỏ đó tôi đã buồn cười lắm rồi lại còn thêm cái giọng hát nữa chứ... đúng là combo hủy diệt mà” Khi nhắc đến chuyện này Tuấn Anh vẫn thấy buồn cười, lúc ấy con nhỏ ấy nhìn thấy cậu đang cười nó thì nó suýt nữa bị lạng tay lái vào bức tường ngay đó.
“Tôi đang hơi lo đây, mấy hôm nữa về nhà mà gặp con nhỏ ấy, tôi không biết phải đối diện với nhỏ đó kiểu gì nữa”
“Cậu đang ngồi gần nhỏ đấy còn gì nữa?” Hà Anh lên tiếng.
“Hả?”
“Con nhỏ đạp xe đạp bị hết hơi, hát bài Một Con Vịt” Hà Anh nói đến đây thì ngập ngừng: “Là Tôi”
Tuấn Anh suýt chút nữa thốt lên từ “vaicut”
Mấy đứa kia thì buồn cười vì sự trùng hợp bất ngờ này. Nào! nói xấu tiếp đi Hoàng Tuấn Anh, nói tiếp đi chủ nhân trong câu chuyện đó đang ngồi ngay đây rồi này.
Hoàng Tuấn Anh vẫn chưa hết giật mình, cậu quay sang hỏi Hà Anh xem cô có đang tự biên tự diễn không? Lúc này Hà Anh hơi cọc nói:
“Cậu bị dở à? Trong cái làng đó chỉ có tôi mới có cái xe đạp đấy thôi, cậu không nhớ mặt của người ta sao?”
Tuấn Anh bóp lấy má Hà Anh cho cô nhìn mình, cậu tỉ mỉ quan sát cô. Trong đầu cậu vô tình hiện ra nét mặt của con nhỏ lúc trước, nhìn giống Hà Anh đến 8 9 phần. Cậu hoảng hốt vội buông tay ra rồi che lấy mặt mình xấu hổ nhưng vẫn cho là cô đang nhầm:
“Làm sao mà tôi tin được, nhỡ đâu là em gái cậu thì sao?”
Hà Anh dở khóc dở cười: “Tôi làm gì có em gái”
Cô chỉ có một cậu em trai thôi.
“Ư! Không thể nào” Tuấn Anh vẫn cứ vùi mặt vào tay mình ngại đến mức không dám bỏ ra. Nhưng mà nói thật trùng hợp như vậy cũng rất tốt, ít ra thì cậu còn có thể được nhìn thấy cô vui tươi yêu đời như vậy.
Khi Tuấn Anh kể đến việc hè lớp chín cậu từng đến chỗ cô ở, vô tình khiến cho cô nhớ lại một cậu con trai đang đứng cạnh chiếc xe Mercedes Benz (nhớ không nhầm là vậy) nhìn cô và cứ tủm tỉm cười. Hà Anh nhớ lại lúc đó và liên kết vào câu chuyện này mà xấu hổ không thôi.
“Nè Dương Anh, lúc ấy cậu đi đâu mà gặp nó được vậy?” Hùng hỏi.
“Mình đi vừa đi cắt tóc về, lúc ấy khi ra đến quán cắt tóc mình mới phát hiện xe mình bị hết hơi. Thật không ngờ lại chính là niềm vui cho ai đó trêu chọc” Nói đến đây Hà Anh lia mắt về Tuấn Anh cũng đang len lén nhìn cô. Lúc bị lia mắt đến cậu liền giật mình quay đi.
Thật sự là câu chuyện không buồn cười, cái buồn cười là lúc mà Tuấn Anh nói xấu Hà Anh, trong khi đó Hà Anh lại ngồi ngay bên cạnh.
_
Một buổi tối muộn giữa tháng 10.
Hoàng Tuấn Anh đã đi đâu đó từ lúc 7 giờ rồi, cậu ta cứ bí mật như thế kia làm cô có hơi tò mò, cô gặng hỏi thì cậu ta cứ ấp a ấp úng không trả lời rồi đi luôn.
Hà Anh chỉ kịp nói đi đường cẩn thận thì cậu ta đã phóng xe vèo đi mất. Hà Anh lủi thủi vào nhà dọn dẹp lại bếp rồi đi quét nhà một lúc sau đó đi vào phòng học bài.
Đến 9 rưỡi, học xong cô đi ra ngoài ngang qua phòng bên cạnh Hà Anh gõ cửa xem có ai không thì không nhận được câu trả lời cô liền thầm nghĩ chắc cậu ta chưa về. Hà Anh thấy hơi đói nên đi vào bếp làm bánh ăn.
Được gần một tiếng, Hà Anh tự hào với món bánh quy sữa socola của mình thế là liền mang ra ngoài phòng khách ngồi ăn. Ra đến vẫn không thấy cậu, cô nhìn lên đồng hồ liền nhíu mày sao giờ này Tuấn Anh còn chưa về, 10 rưỡi rồi.
Vậy nên cô quyết định chờ cậu.
11 giờ đêm, Tuấn Anh mệt mỏi mở cửa đi vào. Cả người cậu rã rời vì chạy nhảy quá nhiều, Hoàng Tuấn Anh thầm chửi mấy thằng trong lớp là bọn khốn nạn chúng nó đày cậu như đày con chúng nó á...ý lộn chúng nó chưa có con, nhưng cậu cũng hết cái để so sánh rồi.
Khốn nạn thật, chúng nó dám bắt cậu làm đủ trò con bò lại còn dám quay video lại, Tức vãi ò ra à. Ra ngoài với đám đó đúng là mất thời gian.
Vừa vào đến nhà đã có tiếng nói làm cậu giật thót người.
“Cậu đi đâu về vậy?” Hà Anh đang ngồi ở sô pha ăn bánh đọc sách, khi nhìn thấy Tuấn Anh cô liền gọi.
Tuấn Anh ôm tim kinh hãi, khi nhận ra là Hà Anh cậu liền nổi cáu:
“Cậu giết tôi được rồi đấy, hú hồn à”
Hà Anh chỉ thấy hơi buồn cười một chút nhưng nhìn Tuấn Anh đang rã rời như vậy cô cũng không có ý định trêu cậu. Cô mỉm cười hiền hòa nói:
“Cậu vào đây ngồi nghỉ đi, tôi vừa làm bánh đó cùng ăn nhé”
Đột nhiên Tuấn Anh thấy cũng hơi đói một chút, cậu cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều thế là khi nghe cô nói cậu liền đi đến chỗ ghế sofa ngồi phịch xuống, sau đó lấy một cái bánh quy sữa socola trên đĩa rồi bỏ vào miệng.
Hương vị ngọt ngọt thanh thanh thấm đậm ở đầu lưỡi thật ngon nha, muốn ăn thêm cái nữa.
“Cậu mới học làm à?” Tuấn Anh vừa ăn vừa hỏi vì chưa từng thấy cô làm bánh quy bao giờ.
“Ừ. Tôi mới học” Hà Anh vẫn đang đọc sách nghe cậu hỏi liền đáp lại.
Hoàng Tuấn Anh cũng chẳng hỏi thêm, cậu liếc mắt nhìn Hà Anh cô ấy đang vẫn thản nhiên đọc sách, cậu liền nhớ ra là giờ đã muộn rồi mà cô ấy còn ngồi đây... Đừng nói Hà Anh đang chờ cậu về đấy nhé!!! Cậu thoáng đỏ mặt khi nghĩ đến việc đó, mấy phút sau cậu mới hỏi cô:
“Cậu chờ tôi về đấy à?”
Hà Anh khẽ “Hả?” một tiếng sau đó khi nghĩ ra cô mới gật đầu mặt cũng thoáng đỏ. Giờ Hà Anh mới nhận ra nha sao giống vợ chờ chồng đi nhậu về muộn vậy!! (Ying: bà tưởng tượng xa vậy)
Tuấn Anh cảm thấy rất vui, cậu mỉm cười nhìn Hà Anh ánh mắt đó ôn nhu như chỉ dành cho mình cô (Hà Anh không nhìn thấy đâu).
Cả hai ngồi nói chuyện với nhau đến tận 12 giờ mới tạm biệt nhau đi vào phòng ngủ.
Hà Anh phải đi đánh răng đã, cô cứ gãi cằm nghĩ xem tối nay Tuấn Anh đi đâu nghĩ mãi không ra.
Cuối cùng khi vào đến phòng nhìn vào cái lịch để bàn cô mới nhận ra Ngày mai là 20 tháng 10.
__
“Không thể ngờ được, cậu ấy là cái thằng mà tôi đã phải đấu tranh tâm lý giữa mê và không mê. Lúc đó tôi nói về cậu ấy như kiểu này nè: “thằng này đẹp trai nhưng điên thật. Mà con trai kiểu gì mà da trắng thế nhỉ? Mình nghi ngờ là cậu ta là bot”
Úi chết, Anh Bột ơi tui xin nhỗi cậu nhiều lắm nha, đừng giận tui”
Điều bí mật của yang ying.
“???”
“Ngáo à, rồi em sẽ biết tay anh”
Lời thú nhận của Anh Bột.
Tổ hai cũng hoà chung vào bầu không khí đó, nhưng không phải chơi điện thoại mà là buôn chuyện.
Hoàng Minh Hiển mang lên lớp một túi bánh kẹo chia cho mọi người trong tổ, cậu ta nói là nhà cậu ta có nhiều lắm một mình cậu ta cũng không ăn hết được đâu.
Mười con người cùng tụ tập ở bàn của Hoàng Minh Hiển cùng nhau ăn cùng nhau nói chuyện.
Không biết ai là người đầu tiên nói về tuổi thơ dữ dội của mình, sau đó là kể về những pha chơi ngu đi vào lòng đất. Thế nên là cả đám đều cùng nhau chia sẻ về kỉ niệm của mình.
Ai ai trong tổ cũng có những tuổi thơ ngu ngốc hết, bất kể là con trai hay con gái.
Ví dụ như là Lưu Quang Hùng, hồi còn bé cậu ta cứ nghĩ là nuốt hạt dưa hấu vào bụng thì sẽ bị mọc cây. Có lần cậu ta lỡ nuốt phải một hạt dưa hấu cậu ta đã khóc lóc ầm ĩ và bắt mẹ mình đưa cậu ta đi mổ lấy hạt ra, không thì trên đầu cậu ta sẽ mọc cây mất.
Hay như là Viên Thu Trâm, lúc cô nàng tầm khoảng 4 tuổi cô nàng từng nhặt được bốn tờ 500k trong phòng bố mẹ, cô bạn nghĩ là giấy thủ công nên đã cắt ra thành hình trái tim dán vào giấy khoe bố mẹ. Khi bố mẹ cô bạn nhìn thấy tác phẩm ấy liền hết hồn. Sau này khi bị bố mẹ nhắc lại quá khứ ấy cô nàng mới cảm thấy lúc ấy mình đúng là dại quá dại.
Quá khứ đen tối của mấy đứa thì vô kể, nhưng mà cái thứ xuất hiện nhiều trong tuổi thơ của mấy đứa nhất, đó chính là bộ môn thể thao mạo hiểm, bộ môn thể thao mà ai ai cũng đã từng thử qua, dù đã chơi nhiều nhưng vẫn cho chúng ta cảm giác y như lúc ban đầu, cái bộ môn mà cho chúng ta biết cảm giác được theo đuổi. Bộ môn ấy chính là: Trêu chó hay thuần Việt hơn nữa thì là Chọc chó.
Chồi ôi! quá là vui, quá kích thích rồi.
Có mười đứa thì cả mười đứa từng thử qua trò này, còn có đứa bị chó tợp rồi cơ.
Hoàng Minh Hiển chưa bao giờ cao hứng như vậy, cậu ta nói:
“Cái con chó nhà bà hàng xóm chỗ tao, tao trêu nó từ lúc tao còn học cấp 1. Ngày nào đi qua tao cũng trêu nó tí, cho đến giờ cũng đã được 7 8 năm rồi. Nó ghét tao kinh khủng, lúc nào tao đi qua nó cũng sủa, tháng trước nó vừa mới chết do già quá rồi. Dù yên bình hơn nhưng tao lại thấy khá trống trải”
Trống trải vì không có ai “Theo đuổi” đúng không?
Con chó ấy có vẻ đã gắn bó với cậu ta một khoảng thời gian khá lâu rồi, mặc dù là chọc nó như thế, nhưng trên gương mặt ấy khi nhắc đến nó đã không còn nữa, thì lại không giấu được vẻ tiếc nuối.
Đến lượt Hoàng Tuấn Anh kể thì cả đám chúng nó đều cười nắc nẻ, tuy là khi ngẫm lại câu chuyện ấy thì cũng bình thường thôi nhưng khi nghe Tuấn Anh kể thì tự dưng thấy buồn cười. Tuấn Anh kể:
“Hè năm tôi sắp lên lớp 10 tôi có đến chỗ khu Dương Anh ở để xem nhà” Chưa kịp nói xong My hào hứng cắt ngang.
“Èo, Trùng hợp thế? Thế có gặp Hà Anh không vậy?”
Tuấn Anh lắc đầu:
“Không gặp, nhưng mà tôi có nhìn thấy một đứa con gái đi ngang qua tôi. Tôi in trong đầu nhất là đứa đấy hơi mập, đạp cái xe đạp bị hết hơi, miệng thì Hát bài “một con vịt“. Thật sự là nhìn dáng đạp xe của nhỏ đó tôi đã buồn cười lắm rồi lại còn thêm cái giọng hát nữa chứ... đúng là combo hủy diệt mà” Khi nhắc đến chuyện này Tuấn Anh vẫn thấy buồn cười, lúc ấy con nhỏ ấy nhìn thấy cậu đang cười nó thì nó suýt nữa bị lạng tay lái vào bức tường ngay đó.
“Tôi đang hơi lo đây, mấy hôm nữa về nhà mà gặp con nhỏ ấy, tôi không biết phải đối diện với nhỏ đó kiểu gì nữa”
“Cậu đang ngồi gần nhỏ đấy còn gì nữa?” Hà Anh lên tiếng.
“Hả?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Con nhỏ đạp xe đạp bị hết hơi, hát bài Một Con Vịt” Hà Anh nói đến đây thì ngập ngừng: “Là Tôi”
Tuấn Anh suýt chút nữa thốt lên từ “vaicut”
Mấy đứa kia thì buồn cười vì sự trùng hợp bất ngờ này. Nào! nói xấu tiếp đi Hoàng Tuấn Anh, nói tiếp đi chủ nhân trong câu chuyện đó đang ngồi ngay đây rồi này.
Hoàng Tuấn Anh vẫn chưa hết giật mình, cậu quay sang hỏi Hà Anh xem cô có đang tự biên tự diễn không? Lúc này Hà Anh hơi cọc nói:
“Cậu bị dở à? Trong cái làng đó chỉ có tôi mới có cái xe đạp đấy thôi, cậu không nhớ mặt của người ta sao?”
Tuấn Anh bóp lấy má Hà Anh cho cô nhìn mình, cậu tỉ mỉ quan sát cô. Trong đầu cậu vô tình hiện ra nét mặt của con nhỏ lúc trước, nhìn giống Hà Anh đến 8 9 phần. Cậu hoảng hốt vội buông tay ra rồi che lấy mặt mình xấu hổ nhưng vẫn cho là cô đang nhầm:
“Làm sao mà tôi tin được, nhỡ đâu là em gái cậu thì sao?”
Hà Anh dở khóc dở cười: “Tôi làm gì có em gái”
Cô chỉ có một cậu em trai thôi.
“Ư! Không thể nào” Tuấn Anh vẫn cứ vùi mặt vào tay mình ngại đến mức không dám bỏ ra. Nhưng mà nói thật trùng hợp như vậy cũng rất tốt, ít ra thì cậu còn có thể được nhìn thấy cô vui tươi yêu đời như vậy.
Khi Tuấn Anh kể đến việc hè lớp chín cậu từng đến chỗ cô ở, vô tình khiến cho cô nhớ lại một cậu con trai đang đứng cạnh chiếc xe Mercedes Benz (nhớ không nhầm là vậy) nhìn cô và cứ tủm tỉm cười. Hà Anh nhớ lại lúc đó và liên kết vào câu chuyện này mà xấu hổ không thôi.
“Nè Dương Anh, lúc ấy cậu đi đâu mà gặp nó được vậy?” Hùng hỏi.
“Mình đi vừa đi cắt tóc về, lúc ấy khi ra đến quán cắt tóc mình mới phát hiện xe mình bị hết hơi. Thật không ngờ lại chính là niềm vui cho ai đó trêu chọc” Nói đến đây Hà Anh lia mắt về Tuấn Anh cũng đang len lén nhìn cô. Lúc bị lia mắt đến cậu liền giật mình quay đi.
Thật sự là câu chuyện không buồn cười, cái buồn cười là lúc mà Tuấn Anh nói xấu Hà Anh, trong khi đó Hà Anh lại ngồi ngay bên cạnh.
_
Một buổi tối muộn giữa tháng 10.
Hoàng Tuấn Anh đã đi đâu đó từ lúc 7 giờ rồi, cậu ta cứ bí mật như thế kia làm cô có hơi tò mò, cô gặng hỏi thì cậu ta cứ ấp a ấp úng không trả lời rồi đi luôn.
Hà Anh chỉ kịp nói đi đường cẩn thận thì cậu ta đã phóng xe vèo đi mất. Hà Anh lủi thủi vào nhà dọn dẹp lại bếp rồi đi quét nhà một lúc sau đó đi vào phòng học bài.
Đến 9 rưỡi, học xong cô đi ra ngoài ngang qua phòng bên cạnh Hà Anh gõ cửa xem có ai không thì không nhận được câu trả lời cô liền thầm nghĩ chắc cậu ta chưa về. Hà Anh thấy hơi đói nên đi vào bếp làm bánh ăn.
Được gần một tiếng, Hà Anh tự hào với món bánh quy sữa socola của mình thế là liền mang ra ngoài phòng khách ngồi ăn. Ra đến vẫn không thấy cậu, cô nhìn lên đồng hồ liền nhíu mày sao giờ này Tuấn Anh còn chưa về, 10 rưỡi rồi.
Vậy nên cô quyết định chờ cậu.
11 giờ đêm, Tuấn Anh mệt mỏi mở cửa đi vào. Cả người cậu rã rời vì chạy nhảy quá nhiều, Hoàng Tuấn Anh thầm chửi mấy thằng trong lớp là bọn khốn nạn chúng nó đày cậu như đày con chúng nó á...ý lộn chúng nó chưa có con, nhưng cậu cũng hết cái để so sánh rồi.
Khốn nạn thật, chúng nó dám bắt cậu làm đủ trò con bò lại còn dám quay video lại, Tức vãi ò ra à. Ra ngoài với đám đó đúng là mất thời gian.
Vừa vào đến nhà đã có tiếng nói làm cậu giật thót người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cậu đi đâu về vậy?” Hà Anh đang ngồi ở sô pha ăn bánh đọc sách, khi nhìn thấy Tuấn Anh cô liền gọi.
Tuấn Anh ôm tim kinh hãi, khi nhận ra là Hà Anh cậu liền nổi cáu:
“Cậu giết tôi được rồi đấy, hú hồn à”
Hà Anh chỉ thấy hơi buồn cười một chút nhưng nhìn Tuấn Anh đang rã rời như vậy cô cũng không có ý định trêu cậu. Cô mỉm cười hiền hòa nói:
“Cậu vào đây ngồi nghỉ đi, tôi vừa làm bánh đó cùng ăn nhé”
Đột nhiên Tuấn Anh thấy cũng hơi đói một chút, cậu cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều thế là khi nghe cô nói cậu liền đi đến chỗ ghế sofa ngồi phịch xuống, sau đó lấy một cái bánh quy sữa socola trên đĩa rồi bỏ vào miệng.
Hương vị ngọt ngọt thanh thanh thấm đậm ở đầu lưỡi thật ngon nha, muốn ăn thêm cái nữa.
“Cậu mới học làm à?” Tuấn Anh vừa ăn vừa hỏi vì chưa từng thấy cô làm bánh quy bao giờ.
“Ừ. Tôi mới học” Hà Anh vẫn đang đọc sách nghe cậu hỏi liền đáp lại.
Hoàng Tuấn Anh cũng chẳng hỏi thêm, cậu liếc mắt nhìn Hà Anh cô ấy đang vẫn thản nhiên đọc sách, cậu liền nhớ ra là giờ đã muộn rồi mà cô ấy còn ngồi đây... Đừng nói Hà Anh đang chờ cậu về đấy nhé!!! Cậu thoáng đỏ mặt khi nghĩ đến việc đó, mấy phút sau cậu mới hỏi cô:
“Cậu chờ tôi về đấy à?”
Hà Anh khẽ “Hả?” một tiếng sau đó khi nghĩ ra cô mới gật đầu mặt cũng thoáng đỏ. Giờ Hà Anh mới nhận ra nha sao giống vợ chờ chồng đi nhậu về muộn vậy!! (Ying: bà tưởng tượng xa vậy)
Tuấn Anh cảm thấy rất vui, cậu mỉm cười nhìn Hà Anh ánh mắt đó ôn nhu như chỉ dành cho mình cô (Hà Anh không nhìn thấy đâu).
Cả hai ngồi nói chuyện với nhau đến tận 12 giờ mới tạm biệt nhau đi vào phòng ngủ.
Hà Anh phải đi đánh răng đã, cô cứ gãi cằm nghĩ xem tối nay Tuấn Anh đi đâu nghĩ mãi không ra.
Cuối cùng khi vào đến phòng nhìn vào cái lịch để bàn cô mới nhận ra Ngày mai là 20 tháng 10.
__
“Không thể ngờ được, cậu ấy là cái thằng mà tôi đã phải đấu tranh tâm lý giữa mê và không mê. Lúc đó tôi nói về cậu ấy như kiểu này nè: “thằng này đẹp trai nhưng điên thật. Mà con trai kiểu gì mà da trắng thế nhỉ? Mình nghi ngờ là cậu ta là bot”
Úi chết, Anh Bột ơi tui xin nhỗi cậu nhiều lắm nha, đừng giận tui”
Điều bí mật của yang ying.
“???”
“Ngáo à, rồi em sẽ biết tay anh”
Lời thú nhận của Anh Bột.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro