Cũng xứng làm c...
2024-11-07 02:45:50
Tên Nam nhân từng bước tiến lại gần Minh Châu, hắn liếc mắt đảo quanh trên người nàng. Vẫn nghe danh nàng
Quận chúa kiệu ngạo hưởng hết mọi ân sủng trên đời, dung mạo kiều diễm thướt tha tới giờ gặp mặt mới biết quả nhiên không phải danh bất hư truyền.
Lưng ong, mắt phượng, mày ngài. Ngũ quan thanh tú hài hòa. Làn da vốn trắng như tuyết nay lại vì Thôi Tình Hương mà trở lên dạt dào sắc xuân.
Thì ra trên đời này còn có người tuyệt sắc mĩ nhân như vậy. Nghĩ tới có thể đặt mĩ nữ dưới thân, cùng nàng trải qua một đêm mặn nồng xuân sắc trong lòng hắn không khỏi kích động. Dẫu sao bây giờ nàng có mọc cánh cũng chẳng thể bay được ra khỏi nơi này, vậy thì bớt chút thời gian nói chuyện với nàng cũng xem như thành ý thương hoa tiếc ngọc đi.
Hắn dừng lại trước mặt nàng một khoảng, từ trên cao nhìn xuống, ngữ khí ghê tớm mười phân vẹn mười.
" Nàng thật sự không biết ta sao? "
Ở khoảng cách gần như này Minh Châu có thể nhìn rõ khuôn mặt hắn hơn nhưng nàng có vò nát óc cũng không thể nhớ ra tên nam nhân trước mắt này là ai.
"Đừng vòng vo, ngươi muốn gì?"
"Tốt, tốt, rất có chí khí, bảo sao có thể phá hỏng chuyện làm ăn của bồn thiếu gia."
Hắn vừa vỗ tay tán thưởng vừa cười ngả ngớn rồi lại nói: "Ta họ Vương, Vương Chi Hàn. Nàng đã biết tại sao mình lại ở đây chưa?"
"Ngươi họ Vương hay họ Mã thì cũng liên quan gì tới ta."
Hắn nhíu mày, cất lời châm biếm: "Quận chúa đây là muốn phủi tay rũ bỏ trách nhiệm hay sao?"
Dù là kiếp trước hay kiếp này, nơi nàng hay tới chỉ có Thái y viện, người nàng hay tiếp xúc cũng chẳng nhiều.
Người nàng mạo phạm hay đắc tội cũng chỉ có Thẩm An, rốt cuộc tên Vương Chi Hàn này chui ra từ nơi nào vậy.
nàng còn không biết hẳn là ai nói gì tới trách nhiệm.
Minh Châu nghi hoặc hỏi lại: "Ngươi là ai, chuyện của ngươi có liên quan gì tới ta, tại sao ta phải chịu trách nhiệm."
Vương Chi Hàn cười cười lại gật gật đầu làm ra vẻ như đang tính toán gì đó rồi nói:
"Xem ra bồn thiếu gia phải đích thân ôn lại chuyện cũ với nàng rồi."
"Phụ Thân của ta là Vương Ngạn, nhà ta kinh doanh dược liệu ở phố Tây."
"Nghe nói chính nàng là người đề xuất không cho tăng giá thảo dược, lại còn muốn xử phạt nặng tay những người làm ăn chân chính như chúng ta."
"Nàng nói xem, Vương gia chúng ta đã mất đi một khoản lợi nhuận lớn từ kinh doanh thảo dược, phụ thân ta còn phải nhận án giam hai năm trong đại lao có liên quan gì tới nàng không?"
"Mà ta quên không nói cho nàng biết, mẫu thân của ta chính là muội muội ruột của tể tướng đương triều. Cánh tay này của nàng có phải đã vươn dài quá rồi không?"
Cuối cùng Minh Châu cũng hiểu tại sao hắn lại nói những lời hoang đường kia, nàng cười lạnh nhìn vào hắn.
" Thì ra là vậy. Muốn thay cha báo thù à."
"Thiên tai, dịch bệnh bách tính lâm vào đường cùng khốn khổ, các ngươi không có chút lòng thương cảm nào thì thôi đi còn tăng giá thảo dược, như vậy khác nào đẩy người ta vào chỗ chết."
"Cái gọi là làm ăn chân chính trong miệng ngươi chính là dẫm đạp trên sinh mạng của người khác, như vậy cũng xứng là con người hay sao?"
"Thừa tướng ta còn không sợ vậy thì muội muội của Thừa tướng có đáng là gì? "
Mỗi câu mỗi từ của nàng đều thẳng thắn phô ra sự chán ghét không hề kiêng nể chút nào khiến cho Vương Chi
Hàn thẹn quá hóa giận. Anh mắt hẳn hắn lên từng tia máu, nghiễn răng nghiễn lợi mà nói:
" Đến giờ vẫn còn dám mạnh miệng như vậy sao, vậy thì đừng trách bổn thiếu gia không thương hoa tiếc ngọc."
"Nhất là cái tính kiêu ngạo này củng nàng cũng nen sửa đổi đi. Đêm nay bồn thiếu gia sẽ dạy dỗ nàng đến nơi đến chốn."
"Ngươi đừng tới đây."
Nhìn hắn từng chút một tiến đến gần mình, Minh Châu nhanh chóng giơ tay rút cây trâm cài tóc tự kể lên cổ mình. Cho dù có tỉnh táo nàng cũng khó mà chống đỡ lại được sức mạnh của nam nhân chứ đừng nói trong tình cảnh như lúc này.
Đầu óc nàng mỗi lúc lại choáng váng hơn một chút nhưng lí trí lại rất rõ ràng. Đợi người tới cứu chi bằng tự cứu lấy chính mình. Nếu như không thể ra tay với hắn vậy thì chỉ có thể ra tay với chính mình. Động thủ không bằng phòng thủ cho tốt.
Vương Chi Hàn thấy động tác của Minh Châu dứt khoát như vậy có hơi ngẩn người ra nhưng sau đó hắn lại cười một cách dâm đăng:
"Quận chúa Minh Châu, nàng hung dữ như vậy làm gì? Nếu bất cẩn một chút là sẽ khiến bản thân nàng bị thương thật đấy. Là lỗi tại ta, ta không nên khiến nàng sợ hãi. Nếu muốn trừng phạt ta vậy thì lên giường nhé, bổn thiếu gia sẽ để nàng tùy ý xử lý."
Thấy Minh Châu vẫn không có phản ứng gì, xem ra cũng chỉ là rung cây dọa khỉ mà thôi. Nụ cười trên môi hắn mỗi lúc lại càng thêm sâu, lời nói mỗi lúc lại thêm vài phần vô sỉ.
" Nào, đưa trâm cài cho ta, đừng tự làm mình bị thương. Nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa chúng ta còn nhiều việc phải làm, sẽ mệt lắm đấy.
Quận chúa kiệu ngạo hưởng hết mọi ân sủng trên đời, dung mạo kiều diễm thướt tha tới giờ gặp mặt mới biết quả nhiên không phải danh bất hư truyền.
Lưng ong, mắt phượng, mày ngài. Ngũ quan thanh tú hài hòa. Làn da vốn trắng như tuyết nay lại vì Thôi Tình Hương mà trở lên dạt dào sắc xuân.
Thì ra trên đời này còn có người tuyệt sắc mĩ nhân như vậy. Nghĩ tới có thể đặt mĩ nữ dưới thân, cùng nàng trải qua một đêm mặn nồng xuân sắc trong lòng hắn không khỏi kích động. Dẫu sao bây giờ nàng có mọc cánh cũng chẳng thể bay được ra khỏi nơi này, vậy thì bớt chút thời gian nói chuyện với nàng cũng xem như thành ý thương hoa tiếc ngọc đi.
Hắn dừng lại trước mặt nàng một khoảng, từ trên cao nhìn xuống, ngữ khí ghê tớm mười phân vẹn mười.
" Nàng thật sự không biết ta sao? "
Ở khoảng cách gần như này Minh Châu có thể nhìn rõ khuôn mặt hắn hơn nhưng nàng có vò nát óc cũng không thể nhớ ra tên nam nhân trước mắt này là ai.
"Đừng vòng vo, ngươi muốn gì?"
"Tốt, tốt, rất có chí khí, bảo sao có thể phá hỏng chuyện làm ăn của bồn thiếu gia."
Hắn vừa vỗ tay tán thưởng vừa cười ngả ngớn rồi lại nói: "Ta họ Vương, Vương Chi Hàn. Nàng đã biết tại sao mình lại ở đây chưa?"
"Ngươi họ Vương hay họ Mã thì cũng liên quan gì tới ta."
Hắn nhíu mày, cất lời châm biếm: "Quận chúa đây là muốn phủi tay rũ bỏ trách nhiệm hay sao?"
Dù là kiếp trước hay kiếp này, nơi nàng hay tới chỉ có Thái y viện, người nàng hay tiếp xúc cũng chẳng nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người nàng mạo phạm hay đắc tội cũng chỉ có Thẩm An, rốt cuộc tên Vương Chi Hàn này chui ra từ nơi nào vậy.
nàng còn không biết hẳn là ai nói gì tới trách nhiệm.
Minh Châu nghi hoặc hỏi lại: "Ngươi là ai, chuyện của ngươi có liên quan gì tới ta, tại sao ta phải chịu trách nhiệm."
Vương Chi Hàn cười cười lại gật gật đầu làm ra vẻ như đang tính toán gì đó rồi nói:
"Xem ra bồn thiếu gia phải đích thân ôn lại chuyện cũ với nàng rồi."
"Phụ Thân của ta là Vương Ngạn, nhà ta kinh doanh dược liệu ở phố Tây."
"Nghe nói chính nàng là người đề xuất không cho tăng giá thảo dược, lại còn muốn xử phạt nặng tay những người làm ăn chân chính như chúng ta."
"Nàng nói xem, Vương gia chúng ta đã mất đi một khoản lợi nhuận lớn từ kinh doanh thảo dược, phụ thân ta còn phải nhận án giam hai năm trong đại lao có liên quan gì tới nàng không?"
"Mà ta quên không nói cho nàng biết, mẫu thân của ta chính là muội muội ruột của tể tướng đương triều. Cánh tay này của nàng có phải đã vươn dài quá rồi không?"
Cuối cùng Minh Châu cũng hiểu tại sao hắn lại nói những lời hoang đường kia, nàng cười lạnh nhìn vào hắn.
" Thì ra là vậy. Muốn thay cha báo thù à."
"Thiên tai, dịch bệnh bách tính lâm vào đường cùng khốn khổ, các ngươi không có chút lòng thương cảm nào thì thôi đi còn tăng giá thảo dược, như vậy khác nào đẩy người ta vào chỗ chết."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cái gọi là làm ăn chân chính trong miệng ngươi chính là dẫm đạp trên sinh mạng của người khác, như vậy cũng xứng là con người hay sao?"
"Thừa tướng ta còn không sợ vậy thì muội muội của Thừa tướng có đáng là gì? "
Mỗi câu mỗi từ của nàng đều thẳng thắn phô ra sự chán ghét không hề kiêng nể chút nào khiến cho Vương Chi
Hàn thẹn quá hóa giận. Anh mắt hẳn hắn lên từng tia máu, nghiễn răng nghiễn lợi mà nói:
" Đến giờ vẫn còn dám mạnh miệng như vậy sao, vậy thì đừng trách bổn thiếu gia không thương hoa tiếc ngọc."
"Nhất là cái tính kiêu ngạo này củng nàng cũng nen sửa đổi đi. Đêm nay bồn thiếu gia sẽ dạy dỗ nàng đến nơi đến chốn."
"Ngươi đừng tới đây."
Nhìn hắn từng chút một tiến đến gần mình, Minh Châu nhanh chóng giơ tay rút cây trâm cài tóc tự kể lên cổ mình. Cho dù có tỉnh táo nàng cũng khó mà chống đỡ lại được sức mạnh của nam nhân chứ đừng nói trong tình cảnh như lúc này.
Đầu óc nàng mỗi lúc lại choáng váng hơn một chút nhưng lí trí lại rất rõ ràng. Đợi người tới cứu chi bằng tự cứu lấy chính mình. Nếu như không thể ra tay với hắn vậy thì chỉ có thể ra tay với chính mình. Động thủ không bằng phòng thủ cho tốt.
Vương Chi Hàn thấy động tác của Minh Châu dứt khoát như vậy có hơi ngẩn người ra nhưng sau đó hắn lại cười một cách dâm đăng:
"Quận chúa Minh Châu, nàng hung dữ như vậy làm gì? Nếu bất cẩn một chút là sẽ khiến bản thân nàng bị thương thật đấy. Là lỗi tại ta, ta không nên khiến nàng sợ hãi. Nếu muốn trừng phạt ta vậy thì lên giường nhé, bổn thiếu gia sẽ để nàng tùy ý xử lý."
Thấy Minh Châu vẫn không có phản ứng gì, xem ra cũng chỉ là rung cây dọa khỉ mà thôi. Nụ cười trên môi hắn mỗi lúc lại càng thêm sâu, lời nói mỗi lúc lại thêm vài phần vô sỉ.
" Nào, đưa trâm cài cho ta, đừng tự làm mình bị thương. Nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa chúng ta còn nhiều việc phải làm, sẽ mệt lắm đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro