Thẩm công tử đã...
2024-11-07 02:45:50
p class="watch-page-fiction-content">Ngày thứ năm Thẩm An ở lại phủ Quận chúa, buổi sáng Minh Châu cùng Trưởng công chúa vào cung thăm hỏi Thái Hậu.
Trò chuyện cả ngày tới khi hồi phủ trời đã sẩm tối. Vừa bước chân tới phòng đã thấy Tiểu Chiêu đứng đợi sẵn.
"Quận chúa, Thẩm công tử đã đi rồi, ngài ấy gửi cho người thứ này."
"Ta biết rồi." Minh Châu nhận lấy đồ vật Thẩm An gửi lại, trong lòng không rõ là cảm giác gì. Cơ thể của hắn vẫn còn chưa hồi phục, vết thương của hắn cũng chưa được cắt chỉ. Dù hắn có thể lực tốt hơn người khác thì thời gian này cũng chỉ nên nằm nghỉ ngơi và vận động nhẹ nhàng, có việc gì quan trọng hơn cả tính mạng sao.
Đêm khuya, ánh trăng nhàn nhạt bao phủ trên mặt đất, nàng ngồi bên bàn gỗ, ngây ngẩn nhìn ra ngoài cửa như đang ngóng trông điều gì đó rồi lại cười tự giễu bản thân:
"Cố Minh Châu ơi là Cố Minh Châu ngươi thật không có chút khí phách nào. Hắn không thuộc về nơi này, rời đi chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Là ngươi tự muốn hắn rời đi còn ngóng trông gì nữa."
Vài ngày sau đó, người trong kinh thành đều truyền tai nhau nói rằng:
"Quận chúa Vân Thư đi lễ chùa gặp phải thích khách, ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc thì Thẩm đại nhân đã xuất hiện. Ngài ấy không chỉ cứu được Quận chúa Vân Thư một mạng mà còn bảo vệ chu toàn thanh danh của nàng ấy nhưng cũng chính vì bảo vệ cho Quận chúa mà Thẩm đại nhân bị thương rất nặng. Lúc người của Hoài Vương phủ tìm tới nơi thì Thẩm đại nhân đã ngất lịm trong vòng tay Quận chúa Vân Thư."
Khi tin tức này tới tai Minh Châu, nàng cau mày suy nghĩ. Hôm đó Thẩm An rời đi chỉ để lại cho nàng một phong thư vỏn vẹn ba chữ viết vội "Có việc gấp."
Khi đó nàng còn cho rằng hắn có nhiệm vụ quan trọng không thể trì hoãn, thậm chí nàng còn mong chờ hắn trở lại tiếp tục dưỡng thương. Cho tới ngày hôm nay, những đồ dùng của hắn trong căn phòng phía đông vẫn còn chưa thu dọn.
Thì ra việc gấp hắn nói chính là đi tìm Tống Vân Thư, vì nàng ta hắn có thể hi sinh cả tính mạng của mình. Những hình ảnh ân ái của họ trong kiếp trước lại hiện ra, Minh Châu mỉm cười nhưng trong lòng lại có phần cay đắng.
Ngày hôm sau, người trong kinh thành lại truyền tai nhau nói: "Sức khỏe của Thẩm đại nhân đang rất nguy kịch, nghe hạ nhân trong Thẩm phủ nói hôm nay ngài ấy hôn mê cả nửa ngày mới tỉnh lại."
Vừa nghe Xuân Đào kể lại tin tức này Minh Châu liền hoảng hốt, trong lòng dâng lên từng cơn sóng bất an, cuồn cuộn, cuồn cuộn như muốn nhấn chìm cả tâm trí nàng.
Bên ngoài cảnh vật đã được bao phủ bởi lớp màn nhung huyền bí, Minh Châu đi đi lại lại trong phòng, cuối cùng nàng cũng không còn giữ nổi bình tĩnh, không quan tâm đêm tối, sai người chuẩn bị kiệu xuất phủ.
Đứng trước Thẩm phủ xa hoa tráng lệ nàng không khỏi cảm thán "Đúng là công thần của triều đình."
Xuân Đào nhìn tên gác cổng nói: "Phiền đại ca nói với nhủ tử nhà ngươi, Quận chúa Minh Châu tới thăm ngài ấy."
Tên gác cổng nghe tới bốn chữ "Quận chúa Minh Châu" như bừng tỉnh ra điều gì đó, hắn cung kính nói: "Mời Quận chúa vào trong, chủ tử đã dặn dò Quận chúa có thể tùy ý ra vào, không cần thông báo."
Vốn đang lo lắng nên Minh Châu cũng không để ý nhiều tới ý tứ trong lời nói của tên gác cổng. Nàng được một tên gia đinh đưa tới căn phòng ở chính viện.
"Quận chúa, chủ tử đang ở trong này."
Một tiếng "cạch" vang lên, cánh cửa được mở ra. Trong phòng yên tĩnh, không có hạ nhân túc trực, chỉ có một cây nến thắp sáng đặt giữa bàn. Các cửa sổ đều được đóng kín lại, không khí có hơi ngột ngạt, Thẩm An đang nằm bất động trên giường.
Nghe thấy tiếng mở cửa hắn chống tay ngồi dậy, khi nhìn rõ người bước vào trong mắt hắn không giấu được vẻ vui mừng. Hắn mỉm cười dịu dàng nhìn nàng.
"Chủ nhân, sao người lại tới đây?"
Sắc mặt hắn tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi, giọng nói khàn đặc. Nhìn dáng vẻ này của hắn trong lòng nàng hiện lên sự chua xót lạ thường.
"Nghe nói ngươi bị thương nặng, ta giúp được gì cho ngươi không?"
Thẩm An cong môi cười, hắn đã đúng, hắn đã cược đúng, nàng sẽ không bỏ mặc hắn.
Thẩm An nằm xuống giường khẽ nói: "Là vết thương cũ chưa lành."
Minh Châu ngồi bên mép giường, cởi y phục của hắn ra kiểm tra như thường lệ.
Vết thương ở ngực vẫn chưa được cắt chỉ, vừa sưng đỏ, vừa chảy mủ, ngoài ra trên người hắn còn có vài vết bầm tím.
Nàng hỏi: "Sao không tìm đại phu hay gọi thái y tới khám."
"Không phải thuộc hạ đã có thái y của riêng mình rồi sao, cần họ tới làm gì nữa." Thẩm An vẫn nằm im, bình tĩnh trả lời.
Đã thành ra như vậy rồi vẫn còn tâm trạng trả treo với nàng. Nàng ngẩng đầu lườm hắn một cái rồi tập trung xử lí vết thương.
Dưới ánh nến mờ ảo, hắn nhìn nàng chăm chú, một khoảng im lặng kéo dài mãi cho tới khi nàng quấn xong vòng vải trắng cuối cùng trên người hắn. Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.
Trò chuyện cả ngày tới khi hồi phủ trời đã sẩm tối. Vừa bước chân tới phòng đã thấy Tiểu Chiêu đứng đợi sẵn.
"Quận chúa, Thẩm công tử đã đi rồi, ngài ấy gửi cho người thứ này."
"Ta biết rồi." Minh Châu nhận lấy đồ vật Thẩm An gửi lại, trong lòng không rõ là cảm giác gì. Cơ thể của hắn vẫn còn chưa hồi phục, vết thương của hắn cũng chưa được cắt chỉ. Dù hắn có thể lực tốt hơn người khác thì thời gian này cũng chỉ nên nằm nghỉ ngơi và vận động nhẹ nhàng, có việc gì quan trọng hơn cả tính mạng sao.
Đêm khuya, ánh trăng nhàn nhạt bao phủ trên mặt đất, nàng ngồi bên bàn gỗ, ngây ngẩn nhìn ra ngoài cửa như đang ngóng trông điều gì đó rồi lại cười tự giễu bản thân:
"Cố Minh Châu ơi là Cố Minh Châu ngươi thật không có chút khí phách nào. Hắn không thuộc về nơi này, rời đi chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Là ngươi tự muốn hắn rời đi còn ngóng trông gì nữa."
Vài ngày sau đó, người trong kinh thành đều truyền tai nhau nói rằng:
"Quận chúa Vân Thư đi lễ chùa gặp phải thích khách, ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc thì Thẩm đại nhân đã xuất hiện. Ngài ấy không chỉ cứu được Quận chúa Vân Thư một mạng mà còn bảo vệ chu toàn thanh danh của nàng ấy nhưng cũng chính vì bảo vệ cho Quận chúa mà Thẩm đại nhân bị thương rất nặng. Lúc người của Hoài Vương phủ tìm tới nơi thì Thẩm đại nhân đã ngất lịm trong vòng tay Quận chúa Vân Thư."
Khi tin tức này tới tai Minh Châu, nàng cau mày suy nghĩ. Hôm đó Thẩm An rời đi chỉ để lại cho nàng một phong thư vỏn vẹn ba chữ viết vội "Có việc gấp."
Khi đó nàng còn cho rằng hắn có nhiệm vụ quan trọng không thể trì hoãn, thậm chí nàng còn mong chờ hắn trở lại tiếp tục dưỡng thương. Cho tới ngày hôm nay, những đồ dùng của hắn trong căn phòng phía đông vẫn còn chưa thu dọn.
Thì ra việc gấp hắn nói chính là đi tìm Tống Vân Thư, vì nàng ta hắn có thể hi sinh cả tính mạng của mình. Những hình ảnh ân ái của họ trong kiếp trước lại hiện ra, Minh Châu mỉm cười nhưng trong lòng lại có phần cay đắng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày hôm sau, người trong kinh thành lại truyền tai nhau nói: "Sức khỏe của Thẩm đại nhân đang rất nguy kịch, nghe hạ nhân trong Thẩm phủ nói hôm nay ngài ấy hôn mê cả nửa ngày mới tỉnh lại."
Vừa nghe Xuân Đào kể lại tin tức này Minh Châu liền hoảng hốt, trong lòng dâng lên từng cơn sóng bất an, cuồn cuộn, cuồn cuộn như muốn nhấn chìm cả tâm trí nàng.
Bên ngoài cảnh vật đã được bao phủ bởi lớp màn nhung huyền bí, Minh Châu đi đi lại lại trong phòng, cuối cùng nàng cũng không còn giữ nổi bình tĩnh, không quan tâm đêm tối, sai người chuẩn bị kiệu xuất phủ.
Đứng trước Thẩm phủ xa hoa tráng lệ nàng không khỏi cảm thán "Đúng là công thần của triều đình."
Xuân Đào nhìn tên gác cổng nói: "Phiền đại ca nói với nhủ tử nhà ngươi, Quận chúa Minh Châu tới thăm ngài ấy."
Tên gác cổng nghe tới bốn chữ "Quận chúa Minh Châu" như bừng tỉnh ra điều gì đó, hắn cung kính nói: "Mời Quận chúa vào trong, chủ tử đã dặn dò Quận chúa có thể tùy ý ra vào, không cần thông báo."
Vốn đang lo lắng nên Minh Châu cũng không để ý nhiều tới ý tứ trong lời nói của tên gác cổng. Nàng được một tên gia đinh đưa tới căn phòng ở chính viện.
"Quận chúa, chủ tử đang ở trong này."
Một tiếng "cạch" vang lên, cánh cửa được mở ra. Trong phòng yên tĩnh, không có hạ nhân túc trực, chỉ có một cây nến thắp sáng đặt giữa bàn. Các cửa sổ đều được đóng kín lại, không khí có hơi ngột ngạt, Thẩm An đang nằm bất động trên giường.
Nghe thấy tiếng mở cửa hắn chống tay ngồi dậy, khi nhìn rõ người bước vào trong mắt hắn không giấu được vẻ vui mừng. Hắn mỉm cười dịu dàng nhìn nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chủ nhân, sao người lại tới đây?"
Sắc mặt hắn tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi, giọng nói khàn đặc. Nhìn dáng vẻ này của hắn trong lòng nàng hiện lên sự chua xót lạ thường.
"Nghe nói ngươi bị thương nặng, ta giúp được gì cho ngươi không?"
Thẩm An cong môi cười, hắn đã đúng, hắn đã cược đúng, nàng sẽ không bỏ mặc hắn.
Thẩm An nằm xuống giường khẽ nói: "Là vết thương cũ chưa lành."
Minh Châu ngồi bên mép giường, cởi y phục của hắn ra kiểm tra như thường lệ.
Vết thương ở ngực vẫn chưa được cắt chỉ, vừa sưng đỏ, vừa chảy mủ, ngoài ra trên người hắn còn có vài vết bầm tím.
Nàng hỏi: "Sao không tìm đại phu hay gọi thái y tới khám."
"Không phải thuộc hạ đã có thái y của riêng mình rồi sao, cần họ tới làm gì nữa." Thẩm An vẫn nằm im, bình tĩnh trả lời.
Đã thành ra như vậy rồi vẫn còn tâm trạng trả treo với nàng. Nàng ngẩng đầu lườm hắn một cái rồi tập trung xử lí vết thương.
Dưới ánh nến mờ ảo, hắn nhìn nàng chăm chú, một khoảng im lặng kéo dài mãi cho tới khi nàng quấn xong vòng vải trắng cuối cùng trên người hắn. Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro