Em Thích Anh!
Huỳnh Thiên Kỳ
2024-07-03 13:59:15
“ Anh định đi đâu à? ”
Khưu Đông Bách cứ nhìn lên túi nước, rồi nhìn ra ngoài cửa phòng ánh mắt như trông mong một điều gì đó xảy ra, sắc mặt cũng rất bức bối, khiến Hề Dung Diệp vô cùng khó hiểu.
Cuối cùng, anh không thể nhịn nổi, lên tiếng:
“ Anh muốn đi vào nhà vệ sinh! ”
Hề Dung Diệp mím môi lập tức đứng dậy, một tay cầm lấy túi nước giơ cao và một tay cẩn thận đỡ Khưu Đông Bách khó khăn xuống giường.
“ Cảm ơn em! ”
“ Giữa chúng ta cũng cảm ơn nữa sao? Nghe xa lạ quá! ”
Ánh mắt Khưu Đông Bách dao động, đôi chân chậm chạp bước về hướng nhà vệ sinh, lặng thinh không đáp.
Sau đó, Hề Dung Diệp cẩn thận treo túi nước lên trên, lúc quay người trở ra vô tình va ánh mắt phải khuôn ngực nam tính của anh, và mùi hương cơ thể đặc trưng cứ cuốn hút xông vào chiếc mũi. Có lẽ sau hơn năm năm, cô mới được gần anh đến thế.
Trong nhất thời mất kiểm soát, hai gò má của Dung Diệp đỏ ửng hẳn lên, đứng ngây người ra, đờ đẫn nhìn ngắm.
“ Dung Diệp! ”
“ Dạ? ”
“ Anh cần đi vệ sinh! ”
Hề Dung Diệp xấu hổ chớp mắt liên tục, sau đó vội vàng lách cơ thể sang một bên, chạy nhanh ra ngoài, quên cả đóng cửa.
Khưu Đông Bách thở ra, dùng chân dài miên man của mình đóng lại cánh cửa.
10 phút sau, tới khi anh đã lên giường yên ổn, thì người bạn thân của anh, Vu Duẫn mới đến.
Thật vô nghĩa!
Uổng công anh nhịn, anh chờ!
“ Khưu Đông Bách, cậu làm cho tôi lo lắng chết đi được! ”
“ Hai anh nói chuyện đi, em ra ngoài một chút! ”
Hề Dung Diệp lịch sự bỏ đi, trong phòng lúc này chỉ còn hai người đàn ông, Vu Duẫn ngồi xuống chiếc ghế khi nãy cô ngồi, nhìn anh tiếp tục lên tiếng:
“ Dung Diệp tội nghiệp lắm đấy, thay vì thất tình với Mộc Đan San sao cậu không thử quan tâm em ấy! ”
Khưu Đông Bách thở dài lắc đầu, tựa lưng về sau đầu giường, trả lời:
“ Lỡ như tôi và Dung Diệp chia tay, có phải sẽ mất luôn tình anh em này không? ”
Lo sợ như thế, nên anh không dám thích Dung Diệp, sợ đánh mất mối quan hệ hiện tại.
“ Chưa yêu đã tính tới chuyện chia tay rồi sao?
- Phải chi Đinh Tẫn Dực cũng tính như cậu thì cậu ấy đâu vì gái mà bỏ về thành phố E! ”
“ Cậu ấy có sang đây nữa sao? ”
Vu Duẫn bất mãn chề môi lắc đầu, trả lời:
“ Có, nhưng cô gái cậu ấy thích bị bệnh, nên đi về luôn rồi! ”
...----------------...
•Một tuần sau...
Khưu Đông Bách xuất viện lập tức cùng với bà Khưu và Hề Dung Diệp trở về thành phố E, ông Khưu thì đã về trước để xử lý công việc thay anh.
Từ lúc du học về, anh đã dọn ra sống riêng với nhiều lý do, một phần có Hề Dung Diệp.
Nhận ra tình cảm của cô dành cho anh không phải tình thân, nên anh đã giữ khoảng cách khi tiếp xúc, cũng may sau đó Dung Diệp đi du học ít cơ hội gặp gỡ.
Thế nhưng, hiện tại anh đang bị chấn thương ở tay, sống một mình bà Khưu không an tâm, nên kiên quyết bắt anh về Khưu Gia đến khi lành hẳn.
Chiều nay, có một vị khách vô cùng đặc biệt, chính là Mộc Đan San đến thăm.
“ Anh đỡ hơn chưa? ”
“ Tôi không sao, vẫn ổn! ”
Gần hai tháng trước, Khưu Đông Bách anh đã lần nữa tỏ tình Mộc Đan San cô sau thất bại khi trước, với quyết tâm nếu bị từ chối thì anh sẽ buông bỏ tình cảm, quên cô.
Và kết quả anh lần nữa bị từ chối!
“ Đan San, tôi hỏi em một câu được chứ? ”
Sắc mặt của Mộc Đan San nhất thời mất vẻ tự nhiên, vừa lo sợ vừa hồi hộp sợ anh phát hiện bí mật giữa cô và Phùng Chí Hâm, gượng gạo đưa tay chỉnh sửa lại chiếc mắt kính râm trên đầu, giả vờ bình thường cười nhẹ gật đầu.
“ Em không thích tôi thật sao? ”
Em thích anh, nhưng em có nỗi khổ riêng, xin lỗi anh, Đông Bách!
Đó chính là câu trả lời thật lòng của Mộc Đan San, nhưng làm sao dám nói ra, khi cô ấy còn đang dây dưa với Phùng Chí Hâm.
“ Hiện tại em muốn tập trung cho sự nghiệp của mình, anh chờ em thêm một thời gian nữa được không? ”
Hề Dung Diệp trốn trong một góc tường nghe lén cả hai nói chuyện, lúc này bàn tay của cô vô thức nắm chặt làn váy, nước mắt lưng tròng rồi nhẹ nhàng nhiễu xuống hai giọt trên khuôn mặt kiều diễm.
Ruốc cuộc cô phải làm sao đây?
Buổi tối, màn đêm buông xuống tuyết rơi bên ngoài, không gian trở nên vô cùng ắng lặng. Khưu Đông Bách một mình đứng bên cửa sổ, tay phải đút vào túi quần thể thao đưa mắt nhìn xuống bên ngoài, chăm chú một hướng và cố định một điểm.
Cốc cốc cốc...
Khưu Đông Bách lập tức thức tỉnh sau âm thanh gõ cửa truyền vào bên tai, đầu óc hoạt động minh mẩn trở lại, bước vội ra ngoài mở cửa.
“ Em pha sữa mang lên cho anh! ”
Trên tay Hề Dung Diệp đang cầm ly sữa nóng, đôi mắt to tròn trong sáng với hàng mi cong vút chớp chớp nhìn lên Khưu Đông Bách, sau đó chen ngang tự nhiên đi vào phòng ngủ, vào sâu bên trong.
“ Dung Diệp! ”
“ Sao ạ? ”
Khưu Đông Bách đi nhanh về phía trước, mau chóng cầm lấy ly sữa, lên tiếng:
“ Em có thể về phòng của mình rồi! ”
“ Anh xua đuổi em hả? Lúc em chuẩn bị đi du học, anh hứa khi nào tốt nghiệp sẽ tặng quà cho em, nhưng mà em về hơn ba tháng vẫn chưa thấy gì! ”
Khưu Đông Bách hắng giọng một cái, nhăn nhăn nhíu nhíu hai hàng chân mày đen rậm chăm chú nhìn cô, cất giọng hỏi:
“ Em thích gì? ”
“ Em thích anh! Anh tặng anh cho em đi! ”
...----------------...
Khưu Đông Bách cứ nhìn lên túi nước, rồi nhìn ra ngoài cửa phòng ánh mắt như trông mong một điều gì đó xảy ra, sắc mặt cũng rất bức bối, khiến Hề Dung Diệp vô cùng khó hiểu.
Cuối cùng, anh không thể nhịn nổi, lên tiếng:
“ Anh muốn đi vào nhà vệ sinh! ”
Hề Dung Diệp mím môi lập tức đứng dậy, một tay cầm lấy túi nước giơ cao và một tay cẩn thận đỡ Khưu Đông Bách khó khăn xuống giường.
“ Cảm ơn em! ”
“ Giữa chúng ta cũng cảm ơn nữa sao? Nghe xa lạ quá! ”
Ánh mắt Khưu Đông Bách dao động, đôi chân chậm chạp bước về hướng nhà vệ sinh, lặng thinh không đáp.
Sau đó, Hề Dung Diệp cẩn thận treo túi nước lên trên, lúc quay người trở ra vô tình va ánh mắt phải khuôn ngực nam tính của anh, và mùi hương cơ thể đặc trưng cứ cuốn hút xông vào chiếc mũi. Có lẽ sau hơn năm năm, cô mới được gần anh đến thế.
Trong nhất thời mất kiểm soát, hai gò má của Dung Diệp đỏ ửng hẳn lên, đứng ngây người ra, đờ đẫn nhìn ngắm.
“ Dung Diệp! ”
“ Dạ? ”
“ Anh cần đi vệ sinh! ”
Hề Dung Diệp xấu hổ chớp mắt liên tục, sau đó vội vàng lách cơ thể sang một bên, chạy nhanh ra ngoài, quên cả đóng cửa.
Khưu Đông Bách thở ra, dùng chân dài miên man của mình đóng lại cánh cửa.
10 phút sau, tới khi anh đã lên giường yên ổn, thì người bạn thân của anh, Vu Duẫn mới đến.
Thật vô nghĩa!
Uổng công anh nhịn, anh chờ!
“ Khưu Đông Bách, cậu làm cho tôi lo lắng chết đi được! ”
“ Hai anh nói chuyện đi, em ra ngoài một chút! ”
Hề Dung Diệp lịch sự bỏ đi, trong phòng lúc này chỉ còn hai người đàn ông, Vu Duẫn ngồi xuống chiếc ghế khi nãy cô ngồi, nhìn anh tiếp tục lên tiếng:
“ Dung Diệp tội nghiệp lắm đấy, thay vì thất tình với Mộc Đan San sao cậu không thử quan tâm em ấy! ”
Khưu Đông Bách thở dài lắc đầu, tựa lưng về sau đầu giường, trả lời:
“ Lỡ như tôi và Dung Diệp chia tay, có phải sẽ mất luôn tình anh em này không? ”
Lo sợ như thế, nên anh không dám thích Dung Diệp, sợ đánh mất mối quan hệ hiện tại.
“ Chưa yêu đã tính tới chuyện chia tay rồi sao?
- Phải chi Đinh Tẫn Dực cũng tính như cậu thì cậu ấy đâu vì gái mà bỏ về thành phố E! ”
“ Cậu ấy có sang đây nữa sao? ”
Vu Duẫn bất mãn chề môi lắc đầu, trả lời:
“ Có, nhưng cô gái cậu ấy thích bị bệnh, nên đi về luôn rồi! ”
...----------------...
•Một tuần sau...
Khưu Đông Bách xuất viện lập tức cùng với bà Khưu và Hề Dung Diệp trở về thành phố E, ông Khưu thì đã về trước để xử lý công việc thay anh.
Từ lúc du học về, anh đã dọn ra sống riêng với nhiều lý do, một phần có Hề Dung Diệp.
Nhận ra tình cảm của cô dành cho anh không phải tình thân, nên anh đã giữ khoảng cách khi tiếp xúc, cũng may sau đó Dung Diệp đi du học ít cơ hội gặp gỡ.
Thế nhưng, hiện tại anh đang bị chấn thương ở tay, sống một mình bà Khưu không an tâm, nên kiên quyết bắt anh về Khưu Gia đến khi lành hẳn.
Chiều nay, có một vị khách vô cùng đặc biệt, chính là Mộc Đan San đến thăm.
“ Anh đỡ hơn chưa? ”
“ Tôi không sao, vẫn ổn! ”
Gần hai tháng trước, Khưu Đông Bách anh đã lần nữa tỏ tình Mộc Đan San cô sau thất bại khi trước, với quyết tâm nếu bị từ chối thì anh sẽ buông bỏ tình cảm, quên cô.
Và kết quả anh lần nữa bị từ chối!
“ Đan San, tôi hỏi em một câu được chứ? ”
Sắc mặt của Mộc Đan San nhất thời mất vẻ tự nhiên, vừa lo sợ vừa hồi hộp sợ anh phát hiện bí mật giữa cô và Phùng Chí Hâm, gượng gạo đưa tay chỉnh sửa lại chiếc mắt kính râm trên đầu, giả vờ bình thường cười nhẹ gật đầu.
“ Em không thích tôi thật sao? ”
Em thích anh, nhưng em có nỗi khổ riêng, xin lỗi anh, Đông Bách!
Đó chính là câu trả lời thật lòng của Mộc Đan San, nhưng làm sao dám nói ra, khi cô ấy còn đang dây dưa với Phùng Chí Hâm.
“ Hiện tại em muốn tập trung cho sự nghiệp của mình, anh chờ em thêm một thời gian nữa được không? ”
Hề Dung Diệp trốn trong một góc tường nghe lén cả hai nói chuyện, lúc này bàn tay của cô vô thức nắm chặt làn váy, nước mắt lưng tròng rồi nhẹ nhàng nhiễu xuống hai giọt trên khuôn mặt kiều diễm.
Ruốc cuộc cô phải làm sao đây?
Buổi tối, màn đêm buông xuống tuyết rơi bên ngoài, không gian trở nên vô cùng ắng lặng. Khưu Đông Bách một mình đứng bên cửa sổ, tay phải đút vào túi quần thể thao đưa mắt nhìn xuống bên ngoài, chăm chú một hướng và cố định một điểm.
Cốc cốc cốc...
Khưu Đông Bách lập tức thức tỉnh sau âm thanh gõ cửa truyền vào bên tai, đầu óc hoạt động minh mẩn trở lại, bước vội ra ngoài mở cửa.
“ Em pha sữa mang lên cho anh! ”
Trên tay Hề Dung Diệp đang cầm ly sữa nóng, đôi mắt to tròn trong sáng với hàng mi cong vút chớp chớp nhìn lên Khưu Đông Bách, sau đó chen ngang tự nhiên đi vào phòng ngủ, vào sâu bên trong.
“ Dung Diệp! ”
“ Sao ạ? ”
Khưu Đông Bách đi nhanh về phía trước, mau chóng cầm lấy ly sữa, lên tiếng:
“ Em có thể về phòng của mình rồi! ”
“ Anh xua đuổi em hả? Lúc em chuẩn bị đi du học, anh hứa khi nào tốt nghiệp sẽ tặng quà cho em, nhưng mà em về hơn ba tháng vẫn chưa thấy gì! ”
Khưu Đông Bách hắng giọng một cái, nhăn nhăn nhíu nhíu hai hàng chân mày đen rậm chăm chú nhìn cô, cất giọng hỏi:
“ Em thích gì? ”
“ Em thích anh! Anh tặng anh cho em đi! ”
...----------------...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro