Tình Yêu Không Thể Cưỡng Cầu

Thay Đổi

Huỳnh Thiên Kỳ

2024-07-03 13:59:15

Trên bàn ăn ở Khưu Gia, Khưu Đông Bách và Hề Dung Diệp ngồi đối diện với nhau, bà Khưu tinh ý cứ nhìn cả hai dò xét, từ lúc bên thành phố A trở về bà cảm thấy anh và cô có điều gì đó khác lạ.

“ Con ăn xong rồi, con xin phép lên phòng chuẩn bị đi làm ạ! ”

“ Uống hết ly sữa, dạo này dì thấy con ốm lắm, chắc sụt mấy cân rồi! ”

Bà Khưu vừa nói, vừa cầm ly sữa còn dư một nửa đưa cho Hề Dung Diệp. Thấy bà tận tâm như thế, cô không đành từ chối, hai tay nhận lấy uống cạn.

Sau đó, cô lên phòng riêng thay đồ sửa sạng đi làm, mất hơn 30 phút. Lúc này, Khưu Đông Bách đã chuẩn bị xong xuôi, tài xế cũng chờ sẵn ngoài xe, bình thường thì anh sẽ đi ngay nhưng hôm nay thay đổi nán lại ngồi ở sofa, cầm iPad xem báo cáo.

Bà Khưu thắc mắc, lên tiếng:

“ Sao chưa đi làm nữa? ”

“ Con chờ Dung Diệp! ”

Cùng lúc, tiếng giày cao gót cọc cạch đều đặn vang lên ngày một rõ ràng, thu hút được anh và bà Khưu.

Anh thản nhiên đứng dậy, khẽ liếc mắt vào đồng hồ trên tay, sau đó cất tiếng:

“ Đi làm thôi, anh sắp trễ cuộc họp rồi! ”

Hề Dung Diệp hoang mang sắc mắt trở nên ngây ngốc, bình thường lúc trước thì xe ai nấy đi, dù cô có cố tình anh cũng viện lý do từ chối.

Bà Khưu mím môi muốn cười, sự vui vẻ đã hiện lên trên mặt, cất tiếng đốc thúc:

“ Đi làm đi Dung Diệp! ”

“ Dạ, con xin phép! ”

Hề Dung Diệp cúi đầu, lén lút nhìn anh rồi giả vờ như không hay không biết, đi thẳng ra ngoài.

Khưu Đông Bách nhướn mày hài lòng với mẹ, ung dung đút tay vào túi quần bước theo phía sau của Dung Diệp. Lúc này, khi cô rẻ sang hướng gara lấy xe ô tô thì đột nhiên cánh tay bị nắm lấy ngăn lại.

Anh nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“ Đi cùng anh đi, hôm nay anh về Khưu Gia! ”

“ Em tự lái được, không phiền! ”

Thế nhưng, vài giây sau đó cô đã bị người đàn ông đó kéo đi lại xe, nhất quyết không cho từ chối thêm nữa.

“ Đông Bách! ”

“ 10 phút nữa là cuộc họp bắt đầu rồi đấy! ”

Nghe đến đấy, Hề Dung Diệp nhượng bộ thỏa hiệp ngồi vào trong xe ô tô của anh, nhưng nhích sát ra ngoài cánh cửa, giữ một khoảng cách nhất định.

Đưa mắt nhìn ra bên ngoài, tâm trí của cô trở nên xao động trước những hành động Khưu Đông Bách anh đã làm.

Thà anh cứ vô tâm như trước, cô sẽ dễ dàng quên anh hơn. Anh làm vậy, là muốn khiến cho trái tim của cô chết dần chết mòn trong tình yêu bí bách này sao?

...----------------...

Mặc dù cũng được xem như là tiểu thư của Khưu Gia, nhưng Hề Dung Diệp không hề ỷ mình vào mối quan hệ đó và giữ kín bí mật, xin việc và đi phỏng vấn như các nhân viên bình thường, cạnh tranh thăng chức bằng chính thực lực và khả năng của mình.

Lúc này, đã đến giờ tan làm buổi trưa, cả phòng kinh doanh của cô hẹn nhau ăn uống, đột nhiên có một người lên tiếng:

“ Dung Diệp, đi ăn trưa cùng tụi chị không? ”

“ Em vẫn chưa làm xong báo cáo, mấy anh chị ăn đi, em sẽ gọi thức ăn nhanh! ”

Bỗng dưng, trùng hợp cánh cửa phòng được đẩy ra, người bên ngoài nhanh chóng đi vào, thong thả tiến lại bàn làm việc của Dung Diệp, lên tiếng:

“ Đến giờ ăn trưa rồi! ”

Cùng lúc, các nhân viên đồng thanh cất lời:

“ Tổng giám đốc! ”

Khưu Đông Bách khẽ gật đầu, đặt tay lên chiếc ghế Hề Dung Diệp đang ngồi sau đó chủ động xoay lại, nói:

“ Xem anh là người vô hình ư? ”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“ Em chưa làm xong báo cáo, cũng gọi thức ăn nhanh rồi! ”

Dung Diệp dứt khoát đẩy Khưu Đông Bách ra xa, xoay ghế trở lại nghiêm túc nhìn vào màn hình vi tính, mặc dù tâm trí đâu có tập trung, cứ âm thầm dõi theo quan sát thái độ của từng người xung quanh.

Thế nhưng, anh không hề bỏ cuộc, lập tức cầm chiếc túi xách trên bàn làm việc, bàn tay còn lại chủ động nắm lấy bàn tay của Dung Diệp kéo đi, trước rất nhiều ánh mắt đang ngạc nhiên lẫn tò mò.

“ Đông Bách! ”

“ Ăn thức ăn nhanh không tốt! Yên tâm, anh không đuổi việc em đâu! ”

Cô níu lại, lên tiếng:

“ Khoan đã, chưa lấy điện thoại! ”

Khưu Đông Bách đột ngột dừng hẳn, bàn tay vẫn nắm chặt bàn tay của Dung Diệp không buông, sau đó quay lại bàn làm việc.

Cảm giác tay chạm tay ấm áp thế này, khiến cho tâm trí của cô bấn loạn không thể bình tĩnh, từ lồng bàn tay tê rần như có luồng kích thích mãnh liệt chạy lên lan rộng ngập tràn trong trái tim, khiến Dung Diệp cảm nhận có một xúc cảm đặc biệt, vui vẻ lạ thường thoáng ập tới.

Đợi đến khi cả hai ra khỏi căn phòng, mấy chị gái chụm đầu vào nhau, thắc mắc lên tiếng:

“ Đoán xem, mối quan hệ của họ là gì? ”

“ Tôi nghĩ chúng ta nên làm thân với Dung Diệp, sau này đỡ phải bị chèn ép! ”

Lục Giai khẽ bĩu môi, thái độ giễu cợt và khinh khi, cất lời:

“ Nhưng mà tổng giám đốc đào hoa lắm đấy, lúc trước theo đuổi bạn thân của tôi, diễn viên Mộc Đan San. Tôi nghĩ họ chả được bao lâu, chơi chán thì cũng bị ngài ấy đá đi thôi! ”

“ Gia thế của Dung Diệp cũng chẳng phải dạng vừa đâu, lái xế hộp, sử dụng đồ hiệu đắt đỏ không đấy, chắc đi làm chỉ vì đam mê! ”

Một nhân viên khác lại khoanh tay, hắt mắt về phía Lục Giai, lên tiếng:

“ Bạn thân của Dung Diệp là Đinh Mạn Nhu, tiểu thư Đinh Gia đó, tôi thấy cô ấy đăng ảnh chúc mừng sinh nhật. Đã thế, thì tầm phải bằng hoặc hơn mới có thể tiếp xúc và chơi chung! ”

...----------------...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Yêu Không Thể Cưỡng Cầu

Số ký tự: 0