Tương Lai Của Chúng Ta
Huỳnh Thiên Kỳ
2024-07-03 13:59:15
Sau khi ăn xong hết dĩa mì Ý, Hề Dung Diệp vệ sinh cá nhân và sau đó tiến hành chăm sóc làn da chuẩn bị đi ngủ. Nhìn mình phản chiếu qua tấm gương, cô mơ hồ nhớ đến hai dòng tin nhắn của Mộc Đan San, tự nhiên cảm thấy lồng ngực đau buốt.
Rốt cuộc Khưu Đông Bách anh nói thật không, chỉ xem cô ta là bạn bè, thật lòng và nghiêm túc với cô?
Nhưng anh theo đuổi cô ta hơn hai năm hai, muốn quên dễ dàng thế sao?
Trong lòng anh hiện tại có ai?
Xin đừng một trái tim mà chứa hai người phụ nữ, chỉ cần anh thừa nhận mình còn tình cảm với cô ta, cô sẽ chủ động ra đi, tổn thương trong cô sẽ ít hơn khi sống trong sự chia đôi tình cảm.
“ Nghĩ gì mà tập trung thế? ”
Hai bàn tay của Khưu Đông Bách đặt xuống bờ vai Dung Diệp, nhìn sắc mặt cô thông qua tấm gương đối diện, ánh mắt cực kỳ ôn nhu và chứa nhiều tình ý.
Cô bừng tĩnh, vội lắc đầu trả lời.
“ Gần 12 giờ rồi, đi ngủ thôi! ”
“ Anh về phòng mình đi, lỡ dì thấy thì sao? ”
“ Trước sau gì cũng biết, biết sớm đỡ bỡ ngỡ! ”
Vừa nói, Khưu Đông Bách ôm Hề Dung Diệp tiến lại chiếc giường, bàn tay to lớn chuyển động vuốt ve bờ vai của cô. Sau đó, anh tắt đèn, cả hai cùng nhau nằm xuống.
Lần đầu tiên đi ngủ mà cô cảm thấy vô cùng căng thẳng, thực sự vẫn không dám tin cô và anh có thể nằm ngủ chung trên một chiếc giường, chưa tới một tháng sao nhiều điều thay đổi quá.
Cô có nên cảm ơn người đã hạ thuốc anh không?
Và cảm thấy quyết định đêm đó của mình hoàn toàn đúng đắn.
“ Đông Bách, em sợ điều này là ảo tưởng quá! ”
Khưu Đông Bách nhích tới, dũi thẳng cánh tay và để đầu của Dung Diệp đặt lên, nghiêng người ôm ấp vuốt ve cô gái trong lòng.
“ Anh biết em đã nhìn thấy tin nhắn của Đan San gửi đến cho anh, nhưng em yên tâm, anh đã hết tình cảm rồi. Giờ đây anh chỉ có em, tương lai của chúng ta! ”
“ Thật không? ”
“ Thật! ”
Là đàn ông thực thụ và ở độ tuổi hưng phấn nhất, nằm cạnh một cô gái xinh đẹp, bảo cơ thể không phản ứng thì chắc chắn đã vô dụng.
Lúc này, khuôn mặt của cả hai gần kề, hơi thở vấn vít lấy nhau càng lúc càng gấp gáp và mạnh mẽ. Khưu Đông Bách từ tốn cúi xuống, đôi môi nhanh chóng sáp nhập, bao phủ vào đôi môi mềm mại của đối phương.
Hề Dung Diệp khép hờ đôi mắt, xuôi theo dòng chảy mặc cho anh làm càn, thậm chí còn phối hợp theo bản năng khao khát của chính mình, đã để trái tim khống chế lý trí lần nữa.
Nụ hôn từ nhẹ nhàng êm ái chuyển sang mãnh liệt, bàn tay to lớn của anh sờ soạng lung tung, cuối cùng dừng lại ở nơi đầy đặn độn lên phía trước.
Cánh một lớp áo lụa, Khưu Đông Bách cảm thấy không hài lòng, sau đó tụt một dây áo và chạm vào trực tiếp, xoa nắn thoả thích trong lồng bàn tay.
Mềm và ấm quá, lại rất vừa vặn!
Thỏa mãn nụ hôn nồng cháy, đôi môi tạm thời tách rời nhưng kéo theo sợi dây liên kết. Đuôi mắt của anh xếch lên, cúi xuống ngấu nghiến bờ môi căng bóng và hờ hững thêm vài cái mới chính thức dứt ra.
Hành động thay lời nói, đôi môi của Khưu Đông Bách tiếp tục lướt xuống chiếc cần cổ thon cao của Dung Diệp mút mát. Cơ thể cô nóng ran, cảm giác trong lòng lúc này vô cùng nhộn nhạo và rạo rực khó chịu sau mỗi lần anh đụng chạm.
Chiếc chăn và quần áo không cánh mà bay, cảnh sắc xuân nhanh chóng bại lộ, dưới ánh đèn ngủ mập mờ màu vàng càng khiến không gian thêm phần kích thích ham muốn bạn tình.
Nụ hồng nho nhỏ ở giữa bầu ngực bị Khưu Đông Bách chiếm lấy, nhẹ nhàng chăm sóc nâng niu trong miệng, đầu lưỡi trơn ướt liên tục cọ sát làm nó tê dại, săn cứng.
“ Ư... a... ”
Cơ thể của Hề Dung Diệp phản ứng uốn éo, bờ môi căng mọng không ngừng rên rỉ, muốn kiềm chế thật quá khó khăn, thậm chí cảm nhận bên dưới hoa viên còn đang rịn ra nhiều mật thủy ướt đẫm quần lót mỏng manh, khiến cô ngứa ngáy vô biên.
“ Anh... ư... Bách... ưm ~”
Cơn sóng tình dồn dập cuốn đến, thời gian tí tách trôi qua, cứ hết loại âm thanh này tới âm thanh khác, tiếng chóp chép nhạy cảm rồi la hét lúc đạt cao trào, tất cả cũng từ hai người trên giường phát ra.
“ Có phải tới lượt anh rồi đúng không? ”
Khưu Đông Bách ngẩng lên từ ở giữa hai chân của Hề Dung Diệp, liếm nhẹ vành môi và sau đó vỗ yêu vài phát vào vòng ba căng tròn, săn chắc, cả hai đối diện nhau với cơ thể không một mảnh vải che chắn.
“ Làm thì làm đi...a~”
“ Em mở chân rộng hơn chút... ”
“ Anh nhẹ nha... hôm đó em đau... Ứm... ”
Chỉ là Hề Dung Diệp đang nói, thì Khưu Đông Bách đã cầm lấy dị vật thô to, cứng rắn, nóng bỏng của mình cọ sát vào nơi tư mật mềm yếu dịch thủy lênh láng của cô, sau đó chậm rãi đút vào bên trong khít chặt.
Giây phút ấy, tâm trí Dung Diệp như bay bổng lơ lững, sung sướng, vui vẻ, thích thú ngất ngây.
Không ngờ rằng, cô có thể cảm nhận lại lần nữa!
Người đàn ông này, và cả cảm giác này!
“ Ưm.. Dung Diệp... ư ~ ”
Đêm nay, nơi nào đó có người mất ngủ.
Cũng đêm nay, tại nơi đây có hai người không ngủ.
Thế nhưng, xúc cảm trong hai người phụ nữ là hoàn toàn khác nhau...
...----------------...
Rốt cuộc Khưu Đông Bách anh nói thật không, chỉ xem cô ta là bạn bè, thật lòng và nghiêm túc với cô?
Nhưng anh theo đuổi cô ta hơn hai năm hai, muốn quên dễ dàng thế sao?
Trong lòng anh hiện tại có ai?
Xin đừng một trái tim mà chứa hai người phụ nữ, chỉ cần anh thừa nhận mình còn tình cảm với cô ta, cô sẽ chủ động ra đi, tổn thương trong cô sẽ ít hơn khi sống trong sự chia đôi tình cảm.
“ Nghĩ gì mà tập trung thế? ”
Hai bàn tay của Khưu Đông Bách đặt xuống bờ vai Dung Diệp, nhìn sắc mặt cô thông qua tấm gương đối diện, ánh mắt cực kỳ ôn nhu và chứa nhiều tình ý.
Cô bừng tĩnh, vội lắc đầu trả lời.
“ Gần 12 giờ rồi, đi ngủ thôi! ”
“ Anh về phòng mình đi, lỡ dì thấy thì sao? ”
“ Trước sau gì cũng biết, biết sớm đỡ bỡ ngỡ! ”
Vừa nói, Khưu Đông Bách ôm Hề Dung Diệp tiến lại chiếc giường, bàn tay to lớn chuyển động vuốt ve bờ vai của cô. Sau đó, anh tắt đèn, cả hai cùng nhau nằm xuống.
Lần đầu tiên đi ngủ mà cô cảm thấy vô cùng căng thẳng, thực sự vẫn không dám tin cô và anh có thể nằm ngủ chung trên một chiếc giường, chưa tới một tháng sao nhiều điều thay đổi quá.
Cô có nên cảm ơn người đã hạ thuốc anh không?
Và cảm thấy quyết định đêm đó của mình hoàn toàn đúng đắn.
“ Đông Bách, em sợ điều này là ảo tưởng quá! ”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khưu Đông Bách nhích tới, dũi thẳng cánh tay và để đầu của Dung Diệp đặt lên, nghiêng người ôm ấp vuốt ve cô gái trong lòng.
“ Anh biết em đã nhìn thấy tin nhắn của Đan San gửi đến cho anh, nhưng em yên tâm, anh đã hết tình cảm rồi. Giờ đây anh chỉ có em, tương lai của chúng ta! ”
“ Thật không? ”
“ Thật! ”
Là đàn ông thực thụ và ở độ tuổi hưng phấn nhất, nằm cạnh một cô gái xinh đẹp, bảo cơ thể không phản ứng thì chắc chắn đã vô dụng.
Lúc này, khuôn mặt của cả hai gần kề, hơi thở vấn vít lấy nhau càng lúc càng gấp gáp và mạnh mẽ. Khưu Đông Bách từ tốn cúi xuống, đôi môi nhanh chóng sáp nhập, bao phủ vào đôi môi mềm mại của đối phương.
Hề Dung Diệp khép hờ đôi mắt, xuôi theo dòng chảy mặc cho anh làm càn, thậm chí còn phối hợp theo bản năng khao khát của chính mình, đã để trái tim khống chế lý trí lần nữa.
Nụ hôn từ nhẹ nhàng êm ái chuyển sang mãnh liệt, bàn tay to lớn của anh sờ soạng lung tung, cuối cùng dừng lại ở nơi đầy đặn độn lên phía trước.
Cánh một lớp áo lụa, Khưu Đông Bách cảm thấy không hài lòng, sau đó tụt một dây áo và chạm vào trực tiếp, xoa nắn thoả thích trong lồng bàn tay.
Mềm và ấm quá, lại rất vừa vặn!
Thỏa mãn nụ hôn nồng cháy, đôi môi tạm thời tách rời nhưng kéo theo sợi dây liên kết. Đuôi mắt của anh xếch lên, cúi xuống ngấu nghiến bờ môi căng bóng và hờ hững thêm vài cái mới chính thức dứt ra.
Hành động thay lời nói, đôi môi của Khưu Đông Bách tiếp tục lướt xuống chiếc cần cổ thon cao của Dung Diệp mút mát. Cơ thể cô nóng ran, cảm giác trong lòng lúc này vô cùng nhộn nhạo và rạo rực khó chịu sau mỗi lần anh đụng chạm.
Chiếc chăn và quần áo không cánh mà bay, cảnh sắc xuân nhanh chóng bại lộ, dưới ánh đèn ngủ mập mờ màu vàng càng khiến không gian thêm phần kích thích ham muốn bạn tình.
Nụ hồng nho nhỏ ở giữa bầu ngực bị Khưu Đông Bách chiếm lấy, nhẹ nhàng chăm sóc nâng niu trong miệng, đầu lưỡi trơn ướt liên tục cọ sát làm nó tê dại, săn cứng.
“ Ư... a... ”
Cơ thể của Hề Dung Diệp phản ứng uốn éo, bờ môi căng mọng không ngừng rên rỉ, muốn kiềm chế thật quá khó khăn, thậm chí cảm nhận bên dưới hoa viên còn đang rịn ra nhiều mật thủy ướt đẫm quần lót mỏng manh, khiến cô ngứa ngáy vô biên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Anh... ư... Bách... ưm ~”
Cơn sóng tình dồn dập cuốn đến, thời gian tí tách trôi qua, cứ hết loại âm thanh này tới âm thanh khác, tiếng chóp chép nhạy cảm rồi la hét lúc đạt cao trào, tất cả cũng từ hai người trên giường phát ra.
“ Có phải tới lượt anh rồi đúng không? ”
Khưu Đông Bách ngẩng lên từ ở giữa hai chân của Hề Dung Diệp, liếm nhẹ vành môi và sau đó vỗ yêu vài phát vào vòng ba căng tròn, săn chắc, cả hai đối diện nhau với cơ thể không một mảnh vải che chắn.
“ Làm thì làm đi...a~”
“ Em mở chân rộng hơn chút... ”
“ Anh nhẹ nha... hôm đó em đau... Ứm... ”
Chỉ là Hề Dung Diệp đang nói, thì Khưu Đông Bách đã cầm lấy dị vật thô to, cứng rắn, nóng bỏng của mình cọ sát vào nơi tư mật mềm yếu dịch thủy lênh láng của cô, sau đó chậm rãi đút vào bên trong khít chặt.
Giây phút ấy, tâm trí Dung Diệp như bay bổng lơ lững, sung sướng, vui vẻ, thích thú ngất ngây.
Không ngờ rằng, cô có thể cảm nhận lại lần nữa!
Người đàn ông này, và cả cảm giác này!
“ Ưm.. Dung Diệp... ư ~ ”
Đêm nay, nơi nào đó có người mất ngủ.
Cũng đêm nay, tại nơi đây có hai người không ngủ.
Thế nhưng, xúc cảm trong hai người phụ nữ là hoàn toàn khác nhau...
...----------------...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro