Chương 35
Tuyết Li
2024-06-22 13:30:18
Sau một lúc, vòi nước bị tắt, đầu tóc người thiếu niên vương nước nửa người trên cuối cùng cũng được nâng lên.
Tay áo anh được xắn lên trên cánh tay, anh tiện tay nắm lấy lớp áo ngụy trang đang dán lên bụng để lau lên mặt, sau đó anh lại lắc lắc mái tóc ướt sũng mà đi về phía cửa hàng.
Một lúc sau, mọi người trong lớp vẫn còn ầm ĩ, ồn ào, Chu Dã hai tay nhét vào trong túi, trước mặt mấy bạn nam vừa ngồi nói chuyện phiếm bên cạnh cậu, anh đi tới trước mặt cô.
"Tôi là lớp trưởng, nghe nói buổi trưa cậu không tìm được nhà hàng nhỏ ở đâu, phải không?"
Giọng nói của anh khi bản thân anh xúc động sẽ trở nên rất trầm thấp, lồng ngực tựa hồ cộng hưởng theo lời anh nói, âm cuối ổn định chìm xuống, kết cấu âm thanh trầm thấp nhưng cũng đủ mạnh mẽ.
Kỳ thật giọng nói của anh rất dễ nghe, có lẽ khi anh hát sẽ còn dễ nghe hơn, anh có chất giọng thuộc loại giọng nam trưởng thành giống những người khi quan hệ tình dục, thậm chí còn có thể nâng cao ham muốn tình dục của nữ sinh.
Nhưng tự Chu Dã lại cảm thấy bản thân anh thật sự nghe không quen, lúc thay giọng anh luôn cảm thấy cổ họng mình giống như bị phế đi, lại cũng giống như anh đã hút nhiều thuốc, cảm giác rất kỳ quái, rõ ràng anh cũng lén hút qua một hai lần nhưng anh vẫn luôn nghĩ không thông làm sao giọng nói của anh lại có thể biến thành như vậy.
Người thiếu nữ một mình ngồi ở trước bàn lật xem sách giáo khoa sau khi bị hỏi, cô liền nâng mí mắt thanh thoát nhìn về phía anh.
Đôi mắt đen nhánh của cô phảng phất như một cái đầm trong rừng sâu, sạch sẽ lại trong suốt, lông mi mảnh mà mềm mại cong vút, ánh mặt trời chiếu xuống trên gương mặt tăng thêm vài phần mềm mại, rất giống hai cánh bướm nhỏ.
"... Cái gì thế?"
Vừa rồi đại khái là do cô không nghe rõ lời anh nói, cô muốn hỏi lại anh một chút, biểu tình trên mặt nhìn có chút ngốc nghếch, dáng vẻ vừa thuần khiết vừa xinh đẹp, đuôi mắt phiếm hồng.
Chút đỏ kia có vẻ làm cho làn da quanh mắt cô trông tương đối yếu ớt, lúc khóc nếu xoa xoa cho cô một chút như thế chắc hẳn sẽ đỏ lên một mảnh.
Yết hầu Chu Dã khẽ trượt trên chiếc cổ thon dài, rõ ràng vẻ mặt không chút thay đổi, vẻ mặt chính khí mà nhìn chằm chằm cô, nhưng hô hấp của anh lại bắt đầu dồn dập, vành tai và cổ cũng chậm rãi chuyển sang đỏ.
"Cậu có thể đi theo tôi một chút, đúng lúc tôi muốn đi nhà hàng nhỏ một chuyến, hiện tại tôi cũng có thể dẫn cậu qua đó."
Đám nam sinh phía sau hai mắt trợn tròn, nhất là người vừa rồi đi qua tìm cô muốn xin số điện thoại, cậu ta muốn trực tiếp xông lên, thế nhưng lại bị người bên cạnh nắm chặt cánh tay.
Cô rốt cuộc cũng chậm rãi mà phản ứng lại, ngây thơ gật gật đầu, sau khi đứng lên, lại cúi đầu ngoan ngoãn nói với anh một câu "Cảm ơn lớp trưởng."
Chu Dã nhìn thấy lỗ tai trắng nõn của cô lúc này đã hoàn toàn đỏ thẫm, anh giống như đang quấy rối, thế nhưng một chút cũng không có.
Cô mềm yếu đến mức khiến người ta cảm thấy cô có phải suy nghĩ chậm chạp hay không, ngay cả phản ứng cũng chậm hơn người khác một nhịp.
Một cô gái như vậy nên trong cuộc sống rất dễ bị bắt nạt...
Chu Dã đi ở phía trước, cô đi theo anh ở phía sau, bóng dáng hai người một trước một sau kéo dài chiếu lên tường tòa nhà dạy học, dưới ánh mặt trời lấp lánh, chim non trong bụi cây kêu vang không ngừng.
Tay áo anh được xắn lên trên cánh tay, anh tiện tay nắm lấy lớp áo ngụy trang đang dán lên bụng để lau lên mặt, sau đó anh lại lắc lắc mái tóc ướt sũng mà đi về phía cửa hàng.
Một lúc sau, mọi người trong lớp vẫn còn ầm ĩ, ồn ào, Chu Dã hai tay nhét vào trong túi, trước mặt mấy bạn nam vừa ngồi nói chuyện phiếm bên cạnh cậu, anh đi tới trước mặt cô.
"Tôi là lớp trưởng, nghe nói buổi trưa cậu không tìm được nhà hàng nhỏ ở đâu, phải không?"
Giọng nói của anh khi bản thân anh xúc động sẽ trở nên rất trầm thấp, lồng ngực tựa hồ cộng hưởng theo lời anh nói, âm cuối ổn định chìm xuống, kết cấu âm thanh trầm thấp nhưng cũng đủ mạnh mẽ.
Kỳ thật giọng nói của anh rất dễ nghe, có lẽ khi anh hát sẽ còn dễ nghe hơn, anh có chất giọng thuộc loại giọng nam trưởng thành giống những người khi quan hệ tình dục, thậm chí còn có thể nâng cao ham muốn tình dục của nữ sinh.
Nhưng tự Chu Dã lại cảm thấy bản thân anh thật sự nghe không quen, lúc thay giọng anh luôn cảm thấy cổ họng mình giống như bị phế đi, lại cũng giống như anh đã hút nhiều thuốc, cảm giác rất kỳ quái, rõ ràng anh cũng lén hút qua một hai lần nhưng anh vẫn luôn nghĩ không thông làm sao giọng nói của anh lại có thể biến thành như vậy.
Người thiếu nữ một mình ngồi ở trước bàn lật xem sách giáo khoa sau khi bị hỏi, cô liền nâng mí mắt thanh thoát nhìn về phía anh.
Đôi mắt đen nhánh của cô phảng phất như một cái đầm trong rừng sâu, sạch sẽ lại trong suốt, lông mi mảnh mà mềm mại cong vút, ánh mặt trời chiếu xuống trên gương mặt tăng thêm vài phần mềm mại, rất giống hai cánh bướm nhỏ.
"... Cái gì thế?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa rồi đại khái là do cô không nghe rõ lời anh nói, cô muốn hỏi lại anh một chút, biểu tình trên mặt nhìn có chút ngốc nghếch, dáng vẻ vừa thuần khiết vừa xinh đẹp, đuôi mắt phiếm hồng.
Chút đỏ kia có vẻ làm cho làn da quanh mắt cô trông tương đối yếu ớt, lúc khóc nếu xoa xoa cho cô một chút như thế chắc hẳn sẽ đỏ lên một mảnh.
Yết hầu Chu Dã khẽ trượt trên chiếc cổ thon dài, rõ ràng vẻ mặt không chút thay đổi, vẻ mặt chính khí mà nhìn chằm chằm cô, nhưng hô hấp của anh lại bắt đầu dồn dập, vành tai và cổ cũng chậm rãi chuyển sang đỏ.
"Cậu có thể đi theo tôi một chút, đúng lúc tôi muốn đi nhà hàng nhỏ một chuyến, hiện tại tôi cũng có thể dẫn cậu qua đó."
Đám nam sinh phía sau hai mắt trợn tròn, nhất là người vừa rồi đi qua tìm cô muốn xin số điện thoại, cậu ta muốn trực tiếp xông lên, thế nhưng lại bị người bên cạnh nắm chặt cánh tay.
Cô rốt cuộc cũng chậm rãi mà phản ứng lại, ngây thơ gật gật đầu, sau khi đứng lên, lại cúi đầu ngoan ngoãn nói với anh một câu "Cảm ơn lớp trưởng."
Chu Dã nhìn thấy lỗ tai trắng nõn của cô lúc này đã hoàn toàn đỏ thẫm, anh giống như đang quấy rối, thế nhưng một chút cũng không có.
Cô mềm yếu đến mức khiến người ta cảm thấy cô có phải suy nghĩ chậm chạp hay không, ngay cả phản ứng cũng chậm hơn người khác một nhịp.
Một cô gái như vậy nên trong cuộc sống rất dễ bị bắt nạt...
Chu Dã đi ở phía trước, cô đi theo anh ở phía sau, bóng dáng hai người một trước một sau kéo dài chiếu lên tường tòa nhà dạy học, dưới ánh mặt trời lấp lánh, chim non trong bụi cây kêu vang không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro