Chương 37
Tuyết Li
2024-06-22 13:30:18
"Được..."
Hạ Dao muốn thoát khỏi loại cảm giác kỳ quái này, vì thế cô ngoan ngoãn tiến vào trong ngực anh, dang hai tay ôm lấy thắt lưng anh.
Thắt lưng Chu Dã thật ra rất nhỏ, hai tay cô thậm chí còn có thể vòng quanh hai bên bụng anh.
Cô cọ cọ trong lòng anh, đầu bị anh dùng tay đặt lên mà vuốt ve.
"Thứ bảy đi chơi với anh, em có thời gian không?"
"Đi đâu chơi?"
"Ừm..." Anh giống như đang muốn đi đâu đó, một lát sau, anh liền nói: "Đi Núi Vọng Nguyệt, bên kia có một điểm tham quan, ở trên đỉnh núi chúng ta có thể nhìn thấy mặt trăng."
"Thật sự có mặt trăng sao?" Cô ngước mặt lên, hỏi anh.
Chu Dã nâng một tay, anh dùng lòng bàn tay chạm vào gáy cô từ phía sau, "Chúng ta đi thử xem có thật không, ngày mai còn phải đi học, ngày mốt lại nói tiếp nào, chín giờ anh sẽ đến gần tiểu khu nhà em, anh sẽ đứng ở lối ra số 2 của tàu điện ngầm chờ em."
"Ừm." Cô đang muốn gật đầu, ngón tay phía sau đột nhiên lại dùng sức nâng gáy cô, còn chưa kịp phản ứng lại, Chu Dã đã cúi đầu hôn lên môi cô.
Anh chạm lên cánh môi cô, sau đó lại vươn đầu lưỡi chui vào trong khoang miệng cô quét một vòng, Hạ Dao cảm nhận được hô hấp của anh đang xâm nhập không khí xung quanh cô, ngón tay cô vội vàng nắm chặt lớp áo trên lưng anh.
Hai người hôn mãi cho đến khi hô hấp dồn dập, cả hai người bắt đầu thở dốc, Chu Dã mới mang theo nước bọt trong khoang miệng cô, chậm rãi mà tách nụ hôn này ra với cô.
"Bảo bối, anh về đây." Anh chạm trán lên trán cô, nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng nói: "Tối nay em hãy ngủ sớm nhé, chúc em ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Chu Dã buông cô ra, Hạ Dao nhìn bóng lưng anh trong đêm tối, trái tim giống như quả bom tự nổ tung trong hơi nước, không ngừng có bong bóng bốc lên.
"Chu Dã." Cô nhỏ giọng gọi anh một chút, cô vốn tưởng rằng anh không nghe thấy, nhưng người phía trước lại dừng bước, quay đầu lại nhìn cô một cái.
"Ừm, làm sao vậy?"
Cách một khoảng, Hạ Dao không thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của anh, nhưng cô vẫn mang theo vành tai nóng bỏng mở miệng nói: "Em sẽ trở về tìm tai nghe, sau đó sẽ liên lạc với anh."
Anh mỉm cười, giọng trầm thấp, khẽ nói, "Được, anh dỗ em ngủ."
......
Tim Hạ Dao như thể sắp ngừng đập, mí mắt cô khẽ run, cô không biết nên nói cái gì mới tốt.
Lần này anh thật sự đi rồi, nhưng Hạ Dao lại đứng tại chỗ một hồi lâu, gương mặt vẫn còn nóng.
Cô nhìn mặt đất, cố nén nhịp tim đang xao động, xoay người đi vào trong căn hộ, lúc về nhà cảm giác chân tay đều trở nên tê dại.
Đứng trong thang máy, Hạ Dao quẹt thẻ, ấn tầng lầu, thế nhưng trong đầu cô, tất cả đều là hình ảnh vừa rồi cô làm tình với anh trên chiếc giường lớn của phòng khách sạn.
Thân thể anh nóng bỏng, ngực trần trụi dán lên người cô, ôn nhu gọi cô là bảo bối, thứ kia cũng hoàn toàn tiến sâu vào khe huyệt giữa hai chân cô, hai tay anh ôm chặt lấy cô, nhục thể to lớn của anh ở trong thân thể cô không ngừng co rút, khuấy động.
Hạ Dao bịt miệng, cô nhịn không được muốn hô một tiếng, nhưng khi buông tay xuống, trên mặt cô lại chỉ là một mảng ửng hồng to lớn.
Trong mắt đều là hơi nước lấp lánh.
Sau khi thang máy lên đến tầng nhà cô, cô ấn khóa mật mã để mở cửa, trong phòng yên tĩnh lại chỉ có một mảnh tối đen, bên trong le lói chỉ có ánh sáng từ hành lang mơ hồ xuyên qua chiếu sáng vào cách bài trí trong phòng.
Hạ Dao muốn thoát khỏi loại cảm giác kỳ quái này, vì thế cô ngoan ngoãn tiến vào trong ngực anh, dang hai tay ôm lấy thắt lưng anh.
Thắt lưng Chu Dã thật ra rất nhỏ, hai tay cô thậm chí còn có thể vòng quanh hai bên bụng anh.
Cô cọ cọ trong lòng anh, đầu bị anh dùng tay đặt lên mà vuốt ve.
"Thứ bảy đi chơi với anh, em có thời gian không?"
"Đi đâu chơi?"
"Ừm..." Anh giống như đang muốn đi đâu đó, một lát sau, anh liền nói: "Đi Núi Vọng Nguyệt, bên kia có một điểm tham quan, ở trên đỉnh núi chúng ta có thể nhìn thấy mặt trăng."
"Thật sự có mặt trăng sao?" Cô ngước mặt lên, hỏi anh.
Chu Dã nâng một tay, anh dùng lòng bàn tay chạm vào gáy cô từ phía sau, "Chúng ta đi thử xem có thật không, ngày mai còn phải đi học, ngày mốt lại nói tiếp nào, chín giờ anh sẽ đến gần tiểu khu nhà em, anh sẽ đứng ở lối ra số 2 của tàu điện ngầm chờ em."
"Ừm." Cô đang muốn gật đầu, ngón tay phía sau đột nhiên lại dùng sức nâng gáy cô, còn chưa kịp phản ứng lại, Chu Dã đã cúi đầu hôn lên môi cô.
Anh chạm lên cánh môi cô, sau đó lại vươn đầu lưỡi chui vào trong khoang miệng cô quét một vòng, Hạ Dao cảm nhận được hô hấp của anh đang xâm nhập không khí xung quanh cô, ngón tay cô vội vàng nắm chặt lớp áo trên lưng anh.
Hai người hôn mãi cho đến khi hô hấp dồn dập, cả hai người bắt đầu thở dốc, Chu Dã mới mang theo nước bọt trong khoang miệng cô, chậm rãi mà tách nụ hôn này ra với cô.
"Bảo bối, anh về đây." Anh chạm trán lên trán cô, nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng nói: "Tối nay em hãy ngủ sớm nhé, chúc em ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Dã buông cô ra, Hạ Dao nhìn bóng lưng anh trong đêm tối, trái tim giống như quả bom tự nổ tung trong hơi nước, không ngừng có bong bóng bốc lên.
"Chu Dã." Cô nhỏ giọng gọi anh một chút, cô vốn tưởng rằng anh không nghe thấy, nhưng người phía trước lại dừng bước, quay đầu lại nhìn cô một cái.
"Ừm, làm sao vậy?"
Cách một khoảng, Hạ Dao không thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của anh, nhưng cô vẫn mang theo vành tai nóng bỏng mở miệng nói: "Em sẽ trở về tìm tai nghe, sau đó sẽ liên lạc với anh."
Anh mỉm cười, giọng trầm thấp, khẽ nói, "Được, anh dỗ em ngủ."
......
Tim Hạ Dao như thể sắp ngừng đập, mí mắt cô khẽ run, cô không biết nên nói cái gì mới tốt.
Lần này anh thật sự đi rồi, nhưng Hạ Dao lại đứng tại chỗ một hồi lâu, gương mặt vẫn còn nóng.
Cô nhìn mặt đất, cố nén nhịp tim đang xao động, xoay người đi vào trong căn hộ, lúc về nhà cảm giác chân tay đều trở nên tê dại.
Đứng trong thang máy, Hạ Dao quẹt thẻ, ấn tầng lầu, thế nhưng trong đầu cô, tất cả đều là hình ảnh vừa rồi cô làm tình với anh trên chiếc giường lớn của phòng khách sạn.
Thân thể anh nóng bỏng, ngực trần trụi dán lên người cô, ôn nhu gọi cô là bảo bối, thứ kia cũng hoàn toàn tiến sâu vào khe huyệt giữa hai chân cô, hai tay anh ôm chặt lấy cô, nhục thể to lớn của anh ở trong thân thể cô không ngừng co rút, khuấy động.
Hạ Dao bịt miệng, cô nhịn không được muốn hô một tiếng, nhưng khi buông tay xuống, trên mặt cô lại chỉ là một mảng ửng hồng to lớn.
Trong mắt đều là hơi nước lấp lánh.
Sau khi thang máy lên đến tầng nhà cô, cô ấn khóa mật mã để mở cửa, trong phòng yên tĩnh lại chỉ có một mảnh tối đen, bên trong le lói chỉ có ánh sáng từ hành lang mơ hồ xuyên qua chiếu sáng vào cách bài trí trong phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro