Chương 4
Tuyết Li
2024-06-22 13:30:18
Anh hình như không có ý đó.
Hạ Dao vội vàng thu hồi tầm mắt, nhìn mặt đất trước mặt, vành tai bắt đầu chậm rãi mà nóng lên.
Cô thành thật mím môi, cô cảm thấy vọng tưởng của bản thân đối với anh càng ngày càng trở nên khác thường.
Bầu trời xám xịt, gió bốn phương tám hướng đều thổi tới, lướt qua làn da của Hạ Dao, thỉnh thoảng cô còn có thể nghe thấy tiếng còi xe, một lúc sau, bầu trời đột nhiên không hề báo trước mà trút xuống những giọt mưa tí tách.
"Rầm rầm..."
Tầm nhìn trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, mưa tí tách rơi tạo thành một màn mưa dày đặc, che khuất cả xe cộ đang di chuyển trên đường, giờ đây chỉ còn lại một hàng đèn xe thật dài, mờ mờ mà lóe lên.
"Trời mưa rồi." Chu Dã đột nhiên nói một câu, Hạ Dao phản ứng chậm một nhịp, cô bị anh bắt lấy cổ tay, họ bắt đầu chạy.
Thật may họ đang ở gần một công viên nhỏ, thế nhưng xung quanh lại hoàn toàn không có chỗ trú mưa, hiện tại họ chỉ có thể chờ qua hết con đường này, phía trước còn có thể nhìn thấy cả dãy cửa hàng hiện ra.
Chu Dã sợ cô bị ướt, cho nên tốc độ chạy rất nhanh, nhưng mới chạy được hơn phân nửa đoạn đường, Hạ Dao đã không chống đỡ nổi, cô đỡ đầu gối để Chu Dã nắm tay, lắc đầu trong mưa.
"Không được, em chạy không nổi."
Chu Dã không nói hai lời, anh liền trực tiếp xoay người ôm lấy cô, Hạ Dao kinh hô, cô lập tức dùng hai tay vòng qua cổ anh.
Cô ngửi được một mùi hương rất sảng khoái trên người anh, xen lẫn còn có mùi nước mưa lượn lờ, mặc dù anh đang chạy trong mưa, thế nhưng thân thể thiếu niên của anh lại rất nóng bỏng.
Phong cảnh nơi khóe mắt thay đổi nhanh chóng, sau một hồi xóc nảy, mưa trên đầu cô cuối cùng cũng biến mất.
Sau đó, cô được anh thả xuống, chân phải của cô bước xuống đất đầu tiên.
"Xem ra, cơn mưa này sẽ không thể ngừng ngay được..." Chu Dã đứng dưới mái hiên, ngẩng đầu nhìn bức tường mưa kín không kẽ hở, sau đó anh lại nhìn về phía cô gái ướt sũng đang đứng bên cạnh.
Anh vốn muốn nói với cô rằng anh sẽ bắt xe đưa cô về, nhưng khoảnh khắc tầm mắt của anh hướng về phía cô, khi ấy cổ họng anh dường như đột nhiên bị một thứ gì đó bóp nghẹt, ánh mắt anh chẳng thể nào dời đi được.
Đồng phục học sinh mỏng manh dán sát vào thân thể của cô làm lộ ra phần ren trước ngực thiếu nữ, rõ ràng nhìn qua dáng vẻ của cô có phần mảnh khảnh, nhưng giữa ngực cô lại xuất hiện một rãnh sâu hút mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Đồng phục học sinh ướt đẫm, mơ hồ còn có thể nhìn thấy được da thịt vừa trắng vừa mềm phía dưới lớp đồng phục mỏng manh ấy, eo và ngực thiếu nữ dường như mềm mại hơn so với bất cứ thứ gì trên thế giới.
Đường nét yết hầu của Chu Dã tựa như khối băng góc cạnh, giãy dụa, lăn lộn một cách rõ ràng trên chiếc cổ thon dài của anh. Chu Dã nắm chặt nắm tay, nhìn lên bầu trời, sau đó hơi hé môi ra, cố gắng để bản thân trông có vẻ bình tĩnh mà hà hơi ra.
Anh dường như lơ đãng mà đặt tay lên trước đũng quần, cố gạt khối trụ cứng rắn ở giữa hai đùi sang bên cạnh, dùng quần áo dán vào người mà kẹp thứ ấy lại.
Phồng lên rõ ràng như vậy, cho nên lúc anh kéo mép quần lót qua một bên, cố tình đè lên, thì thứ kia rất nhanh chóng giãy dụa mà bắn ra.
Hạ Dao vội vàng thu hồi tầm mắt, nhìn mặt đất trước mặt, vành tai bắt đầu chậm rãi mà nóng lên.
Cô thành thật mím môi, cô cảm thấy vọng tưởng của bản thân đối với anh càng ngày càng trở nên khác thường.
Bầu trời xám xịt, gió bốn phương tám hướng đều thổi tới, lướt qua làn da của Hạ Dao, thỉnh thoảng cô còn có thể nghe thấy tiếng còi xe, một lúc sau, bầu trời đột nhiên không hề báo trước mà trút xuống những giọt mưa tí tách.
"Rầm rầm..."
Tầm nhìn trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, mưa tí tách rơi tạo thành một màn mưa dày đặc, che khuất cả xe cộ đang di chuyển trên đường, giờ đây chỉ còn lại một hàng đèn xe thật dài, mờ mờ mà lóe lên.
"Trời mưa rồi." Chu Dã đột nhiên nói một câu, Hạ Dao phản ứng chậm một nhịp, cô bị anh bắt lấy cổ tay, họ bắt đầu chạy.
Thật may họ đang ở gần một công viên nhỏ, thế nhưng xung quanh lại hoàn toàn không có chỗ trú mưa, hiện tại họ chỉ có thể chờ qua hết con đường này, phía trước còn có thể nhìn thấy cả dãy cửa hàng hiện ra.
Chu Dã sợ cô bị ướt, cho nên tốc độ chạy rất nhanh, nhưng mới chạy được hơn phân nửa đoạn đường, Hạ Dao đã không chống đỡ nổi, cô đỡ đầu gối để Chu Dã nắm tay, lắc đầu trong mưa.
"Không được, em chạy không nổi."
Chu Dã không nói hai lời, anh liền trực tiếp xoay người ôm lấy cô, Hạ Dao kinh hô, cô lập tức dùng hai tay vòng qua cổ anh.
Cô ngửi được một mùi hương rất sảng khoái trên người anh, xen lẫn còn có mùi nước mưa lượn lờ, mặc dù anh đang chạy trong mưa, thế nhưng thân thể thiếu niên của anh lại rất nóng bỏng.
Phong cảnh nơi khóe mắt thay đổi nhanh chóng, sau một hồi xóc nảy, mưa trên đầu cô cuối cùng cũng biến mất.
Sau đó, cô được anh thả xuống, chân phải của cô bước xuống đất đầu tiên.
"Xem ra, cơn mưa này sẽ không thể ngừng ngay được..." Chu Dã đứng dưới mái hiên, ngẩng đầu nhìn bức tường mưa kín không kẽ hở, sau đó anh lại nhìn về phía cô gái ướt sũng đang đứng bên cạnh.
Anh vốn muốn nói với cô rằng anh sẽ bắt xe đưa cô về, nhưng khoảnh khắc tầm mắt của anh hướng về phía cô, khi ấy cổ họng anh dường như đột nhiên bị một thứ gì đó bóp nghẹt, ánh mắt anh chẳng thể nào dời đi được.
Đồng phục học sinh mỏng manh dán sát vào thân thể của cô làm lộ ra phần ren trước ngực thiếu nữ, rõ ràng nhìn qua dáng vẻ của cô có phần mảnh khảnh, nhưng giữa ngực cô lại xuất hiện một rãnh sâu hút mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Đồng phục học sinh ướt đẫm, mơ hồ còn có thể nhìn thấy được da thịt vừa trắng vừa mềm phía dưới lớp đồng phục mỏng manh ấy, eo và ngực thiếu nữ dường như mềm mại hơn so với bất cứ thứ gì trên thế giới.
Đường nét yết hầu của Chu Dã tựa như khối băng góc cạnh, giãy dụa, lăn lộn một cách rõ ràng trên chiếc cổ thon dài của anh. Chu Dã nắm chặt nắm tay, nhìn lên bầu trời, sau đó hơi hé môi ra, cố gắng để bản thân trông có vẻ bình tĩnh mà hà hơi ra.
Anh dường như lơ đãng mà đặt tay lên trước đũng quần, cố gạt khối trụ cứng rắn ở giữa hai đùi sang bên cạnh, dùng quần áo dán vào người mà kẹp thứ ấy lại.
Phồng lên rõ ràng như vậy, cho nên lúc anh kéo mép quần lót qua một bên, cố tình đè lên, thì thứ kia rất nhanh chóng giãy dụa mà bắn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro