[Tn 70] Quân Hôn: Nhà Nghiên Cứu Khoa Học Bị Đại Lão Cưng Chiều Thành Tiểu Kiều Thê
Đại Hỷ 5
Chung Ly Tiên Sinh
2024-11-07 22:57:38
Lần này Triệu Ngọc Linh thực sự tức đến nỗi không nói nên lời, cầm chổi lông gà bên cạnh đánh anh hai cái, mấy người từ trên lầu xuống thấy cảnh này, vội vàng khuyên can.
"Đã lớn như vậy rồi, con còn đánh, Yến Châu cũng phải giữ thể diện chứ, con cái lớn rồi thì không thể đánh được nữa!" Bà nội Tống cố tình nghiêm mặt, nhưng không mắng con dâu mình, cũng biết bà đau lòng Tống Yến Châu.
Mắt Triệu Ngọc Linh đỏ hoe, nói: "Các người nghe xem nó nói gì kìa? Cô gái đó ở tỉnh H, nó nói tổ chức tiệc rượu như vậy, một mình chú rể ở đây?!?!"
"Con có từng nghe nói quân nhân kết hôn, chồng đang làm nhiệm vụ không về kịp thôi, chứ chưa từng nghe nói đến chuyện cô dâu không có mặt trong lễ cưới!"
"Con nuôi con trai lớn như vậy, chuyện trọng đại như kết hôn lại phải chịu tủi nhục như vậy, thực sự tức chết con rồi."
Rốt cuộc vẫn là đau lòng đứa trẻ, chuyện này ầm ĩ quá, Tống Trường Đình vội vàng an ủi vợ mình, sau đó tại bàn ăn định ngày tổ chức tiệc rượu vào ngày mai.
Một mặt là tình hình của Diệp Mộ rất cấp bách, bên họ càng nhanh càng tốt, tổ chức tiệc rượu trong đại viện, cũng là để Diệp Mộ có thể danh chính ngôn thuận như vậy.
Mặt khác là kỳ nghỉ của Tống Yến Châu chỉ có ba ngày, ba ngày sau phải trở về tỉnh F.
Nói đến việc sau khi kết hôn sẽ sắp xếp Diệp Mộ như thế nào, Triệu Ngọc Linh tức giận không thôi, không muốn gặp người con dâu trên danh nghĩa sắp có này chút nào, trực tiếp nói:
"Con sẽ không chăm sóc người mắc chứng tự kỷ, nếu thằng bé đã nhận rồi, thì để cô ta theo thằng bé đi lính."
Ông cụ Tống gật đầu: "Đi lính thì tốt, đơn giản, không ai làm phiền cô bé, nghe nói căn bệnh này không chịu được sự sợ hãi."
Bà nội Tống thở dài: "Cũng là do sự việc lên đài đấu tố(*) năm đó làm cho sợ hãi, mới trở thành như vậy, cũng là một người đáng thương."
(*) Trong lịch sử, "lên đài đấu tố" thường được sử dụng để mô tả các phiên tòa xét xử công khai trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa ở Trung Quốc, nơi mà nhiều người bị buộc tội là "phản cách mạng" hoặc "phần tử phản động" và bị đấu tố trước công chúng.
Triệu Ngọc Linh nghe vậy cũng không nói nên lời, hơn một năm nay nhìn có vẻ mọi thứ bình tĩnh hơn nhiều, nhưng khí thế năm đó đó gần như lật tung cả nước.
Nếu năm đó nhà họ Tống không giúp đỡ lẫn nhau với nhà họ Diệp, thì sợ rằng bọn họ cũng bị đánh sụp đổ.
"Đã lớn như vậy rồi, con còn đánh, Yến Châu cũng phải giữ thể diện chứ, con cái lớn rồi thì không thể đánh được nữa!" Bà nội Tống cố tình nghiêm mặt, nhưng không mắng con dâu mình, cũng biết bà đau lòng Tống Yến Châu.
Mắt Triệu Ngọc Linh đỏ hoe, nói: "Các người nghe xem nó nói gì kìa? Cô gái đó ở tỉnh H, nó nói tổ chức tiệc rượu như vậy, một mình chú rể ở đây?!?!"
"Con có từng nghe nói quân nhân kết hôn, chồng đang làm nhiệm vụ không về kịp thôi, chứ chưa từng nghe nói đến chuyện cô dâu không có mặt trong lễ cưới!"
"Con nuôi con trai lớn như vậy, chuyện trọng đại như kết hôn lại phải chịu tủi nhục như vậy, thực sự tức chết con rồi."
Rốt cuộc vẫn là đau lòng đứa trẻ, chuyện này ầm ĩ quá, Tống Trường Đình vội vàng an ủi vợ mình, sau đó tại bàn ăn định ngày tổ chức tiệc rượu vào ngày mai.
Một mặt là tình hình của Diệp Mộ rất cấp bách, bên họ càng nhanh càng tốt, tổ chức tiệc rượu trong đại viện, cũng là để Diệp Mộ có thể danh chính ngôn thuận như vậy.
Mặt khác là kỳ nghỉ của Tống Yến Châu chỉ có ba ngày, ba ngày sau phải trở về tỉnh F.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói đến việc sau khi kết hôn sẽ sắp xếp Diệp Mộ như thế nào, Triệu Ngọc Linh tức giận không thôi, không muốn gặp người con dâu trên danh nghĩa sắp có này chút nào, trực tiếp nói:
"Con sẽ không chăm sóc người mắc chứng tự kỷ, nếu thằng bé đã nhận rồi, thì để cô ta theo thằng bé đi lính."
Ông cụ Tống gật đầu: "Đi lính thì tốt, đơn giản, không ai làm phiền cô bé, nghe nói căn bệnh này không chịu được sự sợ hãi."
Bà nội Tống thở dài: "Cũng là do sự việc lên đài đấu tố(*) năm đó làm cho sợ hãi, mới trở thành như vậy, cũng là một người đáng thương."
(*) Trong lịch sử, "lên đài đấu tố" thường được sử dụng để mô tả các phiên tòa xét xử công khai trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa ở Trung Quốc, nơi mà nhiều người bị buộc tội là "phản cách mạng" hoặc "phần tử phản động" và bị đấu tố trước công chúng.
Triệu Ngọc Linh nghe vậy cũng không nói nên lời, hơn một năm nay nhìn có vẻ mọi thứ bình tĩnh hơn nhiều, nhưng khí thế năm đó đó gần như lật tung cả nước.
Nếu năm đó nhà họ Tống không giúp đỡ lẫn nhau với nhà họ Diệp, thì sợ rằng bọn họ cũng bị đánh sụp đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro