Tn 80 Sau Khi Từ Hôn Được Sĩ Quan Lạnh Lùng Cưng Chiều Như Mạng
Sống Lại 2
Phượng Khuynh Nhan
2024-06-29 14:27:15
Phải biết bây giờ cô ta không chỉ nắm trong tay doanh nghiệp top năm trăm của thế giới, CEO của Chu thị, chồng cô ta còn là quân trưởng, ai dám làm gì cô ta chứ?
"Đau!" Tay bỗng đau nhói lạ thường.
Chu Vũ cúi đầu xuống nhìn, thấy mu bàn tay của mình bị Lăng Dao dùng kim tiêm đâm vào chảy máu.
"Cô lại dám dùng kim tiêm đâm tôi sao." Chu Vũ tức giận bóp cổ Lăng Dao, phát ra tiếng răng rắc như thể muốn cắn nát Lăng Dao vậy.
Lăng Dao cười lạnh nhìn Chu Vũ: "Trên kim tiêm có máu của tôi... Cô sẽ bị lây bệnh nhanh thôi..."
"Lăng Dao, cô đi chết đi." Chu Vũ càng dùng sức bóp cổ Lăng Dao hơn, sắc mặt dữ tợn, lúc này cô ta cứ như con dã thú mất khống chế vậy.
Lăng Dao thấy mình như đang chìm sâu vào bóng tối, hơi thở trở nên nặng nề hơn giống như có ngọn núi lớn vô hình đang đè lên người mình vậy khiến cô không cách nào thở nổi.
Tiếng tim đập trở nên hỗn loạn, cái chết của cô sắp đến gần rồi.
Cô mở to mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Chu Vũ, cơ thể bắt đầu co quắp lại rồi từ từ chìm vào hôn mê...
Trong nháy mắt sau, Lăng Dao đột nhiên cảm thấy hơi thở của mình thông thuận hơn nhiều, cô hoài nghi mở mắt ra, đập vào mắt cô là khung cảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc. Không phải đây là phòng của cô khi còn bé sao?
Trước khi gả cho Cố Khánh An, cô vẫn luôn sinh sống ở thôn Hồng Kỳ, hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, mà cô là một thầy thuốc chân đất, cũng là người duy nhất học về thuốc trong thôn này.
Đến nỗi cha cô là ai cô cũng không biết, bởi vì những lúc cô hỏi mẹ chuyện này một chút thôi là đôi mắt mẹ ửng đỏ ngay. Sau đó cô trưởng thành hơn, hiểu chuyện nên không hỏi mẹ chuyện này nữa.
Nhưng mà cô nghe người trong thôn nói cha mình là một thanh niên tri thức, sau đó đã quay về thành phố, không còn nghe thấy tin tức gì nữa.
"Cốc cốc cốc!" Tiếng gõ cửa cắt ngang suy nghĩ của Lăng Dao.
Cửa phòng chậm rãi mở ra, gương mặt đầy mệt mỏi của một người phụ nữ trung niên xuất hiện, bà ấy bưng chén thuốc nóng hổi đi vào.
Nhìn thấy người nọ đi tới, ánh mắt của Lăng Dao lập tức đỏ lên: "Mẹ!"
Đã lâu lắm rồi cô không gặp được mẹ, cô rất rất nhớ bà ấy. Chẳng lẽ đây là ảo giác sau khi chết sao? Nếu không thì sao mẹ cô lại sống sờ sờ trước mặt cô như vậy được?
"Đau!" Tay bỗng đau nhói lạ thường.
Chu Vũ cúi đầu xuống nhìn, thấy mu bàn tay của mình bị Lăng Dao dùng kim tiêm đâm vào chảy máu.
"Cô lại dám dùng kim tiêm đâm tôi sao." Chu Vũ tức giận bóp cổ Lăng Dao, phát ra tiếng răng rắc như thể muốn cắn nát Lăng Dao vậy.
Lăng Dao cười lạnh nhìn Chu Vũ: "Trên kim tiêm có máu của tôi... Cô sẽ bị lây bệnh nhanh thôi..."
"Lăng Dao, cô đi chết đi." Chu Vũ càng dùng sức bóp cổ Lăng Dao hơn, sắc mặt dữ tợn, lúc này cô ta cứ như con dã thú mất khống chế vậy.
Lăng Dao thấy mình như đang chìm sâu vào bóng tối, hơi thở trở nên nặng nề hơn giống như có ngọn núi lớn vô hình đang đè lên người mình vậy khiến cô không cách nào thở nổi.
Tiếng tim đập trở nên hỗn loạn, cái chết của cô sắp đến gần rồi.
Cô mở to mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Chu Vũ, cơ thể bắt đầu co quắp lại rồi từ từ chìm vào hôn mê...
Trong nháy mắt sau, Lăng Dao đột nhiên cảm thấy hơi thở của mình thông thuận hơn nhiều, cô hoài nghi mở mắt ra, đập vào mắt cô là khung cảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc. Không phải đây là phòng của cô khi còn bé sao?
Trước khi gả cho Cố Khánh An, cô vẫn luôn sinh sống ở thôn Hồng Kỳ, hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, mà cô là một thầy thuốc chân đất, cũng là người duy nhất học về thuốc trong thôn này.
Đến nỗi cha cô là ai cô cũng không biết, bởi vì những lúc cô hỏi mẹ chuyện này một chút thôi là đôi mắt mẹ ửng đỏ ngay. Sau đó cô trưởng thành hơn, hiểu chuyện nên không hỏi mẹ chuyện này nữa.
Nhưng mà cô nghe người trong thôn nói cha mình là một thanh niên tri thức, sau đó đã quay về thành phố, không còn nghe thấy tin tức gì nữa.
"Cốc cốc cốc!" Tiếng gõ cửa cắt ngang suy nghĩ của Lăng Dao.
Cửa phòng chậm rãi mở ra, gương mặt đầy mệt mỏi của một người phụ nữ trung niên xuất hiện, bà ấy bưng chén thuốc nóng hổi đi vào.
Nhìn thấy người nọ đi tới, ánh mắt của Lăng Dao lập tức đỏ lên: "Mẹ!"
Đã lâu lắm rồi cô không gặp được mẹ, cô rất rất nhớ bà ấy. Chẳng lẽ đây là ảo giác sau khi chết sao? Nếu không thì sao mẹ cô lại sống sờ sờ trước mặt cô như vậy được?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro