Tn 80 Thay Đổi Vận Mệnh Bắt Đầu Từ Khi Chồng Thi Đại Học
Keo Kiệt Triệu...
2025-01-03 23:25:01
Triệu Ngôn Thư vội vàng lắc đầu, "Không, là tiền tiêu vặt trước kia em cho anh, anh không tiêu, đều tiết kiệm cả."
Lâm Ngọc Trúc nhíu mày: "Sao không tiêu? Không phải đã nói với anh lúc tăng ca đói bụng thì đi mua chút đồ ăn trước sao? Anh cũng không mua?"
Triệu Ngôn Thư mỗi tháng nhận năm đồng xong đều sẽ đưa thẳng cho Lâm Ngọc Trúc, sau khi Lâm Ngọc Trúc cầm lấy lại cho anh mấy đồng tiền để anh giữ lại tiêu.
Bọn họ dỡ hàng có đôi khi cần tăng ca, nhịn đến hơn nửa đêm đói bụng không có sức, những người khác đều sẽ sớm mua chút bánh bao màn thầu gì đó để lúc đó ăn, ai ngờ anh thế mà chưa từng mua, trách không được người đến tuổi trung niên bị bệnh dạ dày.
Nghĩ tới đây sắc mặt Lâm Ngọc Trúc liền rất khó coi.
Triệu Ngôn Thư thấy vậy lập tức giải thích: "Không sao, anh không đói, em yên tâm, anh ăn nhiều cơm tối, nửa đêm sẽ không đói."
"Làm nhiều việc như vậy sao có thể không đói bụng?"
Nghe anh nói như vậy, Lâm Ngọc Trúc hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, biết anh từ trước đến nay keo kiệt, không nghĩ tới vậy mà keo kiệt thành như vậy đối với chính mình.
Trong lòng đau lòng không chịu được, nhưng vẫn dặn dò: "Về sau nhớ ăn, đừng tiết kiệm chút tiền này, cẩn thận đói bụng hỏng rồi, còn phải tiêu nhiều tiền hơn để chữa trị."
Nghe Lâm Ngọc Trúc rốt cuộc cũng buông lỏng, Triệu Ngôn Thư cũng yên lặng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bảo đảm: "Yên tâm, sẽ không."
Nói xong nhìn Lâm Ngọc Trúc lại nhíu mày, tranh thủ thời gian chuyển sang chuyện khác hỏi: "Em còn chưa nói phải làm sao thuyết phục bố mẹ đồng ý đâu?"
Lâm Ngọc Trúc biết anh đang đánh trống lảng, nhưng cũng không nói gì nữa, thôi, tính cách kia của anh đoán chừng nói cũng vô dụng, về sau để ý anh nhiều một chút là được.
Sau đó bỏ qua đề tài này, trả lời anh: "Anh không phát hiện tên của anh cùng mấy anh em anh không giống nhau sao?"
Tên Triệu Ngôn Thư này vừa nhìn đã biết là do người có học đặt, mà các anh em khác của Triệu gia lại không phải, anh cả Triệu gia tên Triệu Hồng Binh, anh hai Triệu Hồng Dân, em trai út tên Triệu Hồng Quân.
Chỉ có anh là khác.
Triệu Ngôn Thư nghe xong liền nói: "Biết, anh không phải đã nói nguyên nhân với em sao? Anh vốn nên gọi tên là lão Tứ, nhưng bởi vì lúc sinh ra thân thể không tốt, mẹ liền tìm người xem giúp anh, nói là đổi tên sẽ nuôi sống tốt, cho nên mới đặt cho anho cái tên này."
Lâm Ngọc Trúc bĩu môi, hai vợ chồng già Triệu gia thật biết bịa chuyện, nếu không phải cô biết sự thật, thật sự cho rằng bọn họ yêu thương con trai nhiều đến mức nào.
Mấy năm nay Triệu Ngôn Thư cũng vì vậy mới cảm thấy bố mẹ không phải không yêu anh ta, ngược lại yên lặng hiếu thuận với họ.
Nhìn chồng không hề phát hiện, Lâm Ngọc Trúc cũng không muốn gạt anh, nói thẳng: "Em nói với anh một chuyện, anh nghe xong đừng kinh ngạc."
"Chuyện gì?" Triệu Ngôn Thư tò mò nhìn về phía cô.
Lâm Ngọc Trúc suy nghĩ một chút, đem lí do đã chuẩn bị xong từ sớm nói ra.
"Đợt trước em ở trên đường thấy được em họ của bác năm."
Triệu Ngôn Thư nghe vậy suy nghĩ một chút, "Đại đội Nam Sơn là chỗ nào?"
Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, "Ừm, chính là quê hương của nhà anh, không phải đợt trước bác năm bị ngã một phát sao? Bác sĩ trong trấn nói xuất huyết nội tạng không dễ chữa, cho nên em họ liền đưa ông ấy tới bệnh viện thành phố.
Em nhìn thấy liền hỏi vài câu, sau đó cũng nói với bố mẹ, nhưng hôm đó bố mẹ vừa hay đến nhà bạn của bố để dự tiệc, nên em mang đồ đến bệnh viện thăm bác năm, nhưng lần này sau khi em đi thì nghe ông ấy nói một chuyện."
"Chuyện gì?"
Thấy Lâm Ngọc Trúc nói đến đây Triệu Ngôn Thư cũng có chút tò mò, nhà bọn họ từ sau khi chuyển đến thành phố, liền không liên lạc nhiều với quê nhà bên kia, cũng chỉ có ngày lễ ngày Tết ngẫu nhiên mới trở về, cho nên cũng không thân thiết với họ hàng bên kia.
Cũng không biết là chuyện gì, đáng giá để cô đặc biệt nói ra.
Lâm Ngọc Trúc nhíu mày: "Sao không tiêu? Không phải đã nói với anh lúc tăng ca đói bụng thì đi mua chút đồ ăn trước sao? Anh cũng không mua?"
Triệu Ngôn Thư mỗi tháng nhận năm đồng xong đều sẽ đưa thẳng cho Lâm Ngọc Trúc, sau khi Lâm Ngọc Trúc cầm lấy lại cho anh mấy đồng tiền để anh giữ lại tiêu.
Bọn họ dỡ hàng có đôi khi cần tăng ca, nhịn đến hơn nửa đêm đói bụng không có sức, những người khác đều sẽ sớm mua chút bánh bao màn thầu gì đó để lúc đó ăn, ai ngờ anh thế mà chưa từng mua, trách không được người đến tuổi trung niên bị bệnh dạ dày.
Nghĩ tới đây sắc mặt Lâm Ngọc Trúc liền rất khó coi.
Triệu Ngôn Thư thấy vậy lập tức giải thích: "Không sao, anh không đói, em yên tâm, anh ăn nhiều cơm tối, nửa đêm sẽ không đói."
"Làm nhiều việc như vậy sao có thể không đói bụng?"
Nghe anh nói như vậy, Lâm Ngọc Trúc hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, biết anh từ trước đến nay keo kiệt, không nghĩ tới vậy mà keo kiệt thành như vậy đối với chính mình.
Trong lòng đau lòng không chịu được, nhưng vẫn dặn dò: "Về sau nhớ ăn, đừng tiết kiệm chút tiền này, cẩn thận đói bụng hỏng rồi, còn phải tiêu nhiều tiền hơn để chữa trị."
Nghe Lâm Ngọc Trúc rốt cuộc cũng buông lỏng, Triệu Ngôn Thư cũng yên lặng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bảo đảm: "Yên tâm, sẽ không."
Nói xong nhìn Lâm Ngọc Trúc lại nhíu mày, tranh thủ thời gian chuyển sang chuyện khác hỏi: "Em còn chưa nói phải làm sao thuyết phục bố mẹ đồng ý đâu?"
Lâm Ngọc Trúc biết anh đang đánh trống lảng, nhưng cũng không nói gì nữa, thôi, tính cách kia của anh đoán chừng nói cũng vô dụng, về sau để ý anh nhiều một chút là được.
Sau đó bỏ qua đề tài này, trả lời anh: "Anh không phát hiện tên của anh cùng mấy anh em anh không giống nhau sao?"
Tên Triệu Ngôn Thư này vừa nhìn đã biết là do người có học đặt, mà các anh em khác của Triệu gia lại không phải, anh cả Triệu gia tên Triệu Hồng Binh, anh hai Triệu Hồng Dân, em trai út tên Triệu Hồng Quân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ có anh là khác.
Triệu Ngôn Thư nghe xong liền nói: "Biết, anh không phải đã nói nguyên nhân với em sao? Anh vốn nên gọi tên là lão Tứ, nhưng bởi vì lúc sinh ra thân thể không tốt, mẹ liền tìm người xem giúp anh, nói là đổi tên sẽ nuôi sống tốt, cho nên mới đặt cho anho cái tên này."
Lâm Ngọc Trúc bĩu môi, hai vợ chồng già Triệu gia thật biết bịa chuyện, nếu không phải cô biết sự thật, thật sự cho rằng bọn họ yêu thương con trai nhiều đến mức nào.
Mấy năm nay Triệu Ngôn Thư cũng vì vậy mới cảm thấy bố mẹ không phải không yêu anh ta, ngược lại yên lặng hiếu thuận với họ.
Nhìn chồng không hề phát hiện, Lâm Ngọc Trúc cũng không muốn gạt anh, nói thẳng: "Em nói với anh một chuyện, anh nghe xong đừng kinh ngạc."
"Chuyện gì?" Triệu Ngôn Thư tò mò nhìn về phía cô.
Lâm Ngọc Trúc suy nghĩ một chút, đem lí do đã chuẩn bị xong từ sớm nói ra.
"Đợt trước em ở trên đường thấy được em họ của bác năm."
Triệu Ngôn Thư nghe vậy suy nghĩ một chút, "Đại đội Nam Sơn là chỗ nào?"
Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, "Ừm, chính là quê hương của nhà anh, không phải đợt trước bác năm bị ngã một phát sao? Bác sĩ trong trấn nói xuất huyết nội tạng không dễ chữa, cho nên em họ liền đưa ông ấy tới bệnh viện thành phố.
Em nhìn thấy liền hỏi vài câu, sau đó cũng nói với bố mẹ, nhưng hôm đó bố mẹ vừa hay đến nhà bạn của bố để dự tiệc, nên em mang đồ đến bệnh viện thăm bác năm, nhưng lần này sau khi em đi thì nghe ông ấy nói một chuyện."
"Chuyện gì?"
Thấy Lâm Ngọc Trúc nói đến đây Triệu Ngôn Thư cũng có chút tò mò, nhà bọn họ từ sau khi chuyển đến thành phố, liền không liên lạc nhiều với quê nhà bên kia, cũng chỉ có ngày lễ ngày Tết ngẫu nhiên mới trở về, cho nên cũng không thân thiết với họ hàng bên kia.
Cũng không biết là chuyện gì, đáng giá để cô đặc biệt nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro