Tn 90: Sau Khi Phất Lên Nhờ Tiền Đền Bù
Việc Nhà
Lương Đồ Đồ
2024-06-25 16:47:21
Lâm Hân Nhiên có hơi ngượng ngùng.
Cô ấy muốn tiếp tục học lên, nhưng nếu nay Trần Kim xác định không đi, vậy cô ấy sẽ giành được một suất cử đi học, dễ dàng hơn phải thi rất nhiều.
"Cậu có thành tích tốt, xin ở lại trường làm phụ đạo viên hẳn là cũng dễ thôi. Không phải giáo sư Tống nói rồi sao, bạn nào có ý định thì có thể suy xét ở lại trường làm phụ đạo viên mà nhỉ?"
Trần Kim thở dài: "Cậu họ của bạn gái bây giờ của Lâm Hành Nhất chính là phó viện trưởng."
Đây là lời mà Lê Hành Nhất nói sau khi vô tình gặp gỡ anh ta trong trường sau khi chia tay.
Gã đê tiện này, không những bắt cá hai tay thì thôi, lại còn có thể làm hỏng chuyện cô ở lại trường làm việc, lúc ấy vả có mấy cái đúng là hơi ít.
"Vậy nghỉ hè cậu có định tìm đơn vị nào thực tập không? Hay là tới công ty của ba tớ đi, chỉ là công ty nhà tớ hơi nhỏ."
"Nghỉ hè hẳn là tớ không rảnh thực tập đâu." Trần Kim giải thích:
"Năm trước cậu tớ giật dây mẹ tớ tăng thêm ba tầng, trong nhà còn phòng trống chưa trang hoàng. Còn cả cây ăn trái trong vườn nữa, tớ cũng phải về thu hoạch."
Nhắc tới mấy chuyện này làm cô thấy đau đầu.
Nhà cô nằm ở thôn Đông Kiều, phía dưới vùng ngoại thành phía nam của thành phố Phúc Kiến, cách vùng ngoại ô một thôn Kiều Tây.
Gần thôn Kiều Tây có nhà máy, cho nên nhà nào ở thôn đó đều xây nhà cao tầng để cho thuê.
Đương nhiên thôn Kiều Tây xây nhà cao tầng hoàn toàn không phải vì cho thuê, mà nghe đồn là người ta sắp thu hồi đất của thôn đó.
Nếu sắp được đền bù giải phóng mặt bằng, vậy không phải là ra sức mà xây ư?!
Chỗ thôn Đông Kiều nơi nhà Trần Kim ở cũng cho thuê ở, nhưng vì khoảng cách hơi xa nên tiền thuê rẻ hơn thôn Kiều Tây một phần ba, thậm chí là một nửa.
Quê của ba cô vốn là ở thôn Kiều Tây, nhưng ông ta đã ly hôn với mẹ cô từ hai mươi năm trước, sau đó chuyển vào trong thành phố ở.
Mà sau khi ly hôn, mẹ dẫn cô về nhà mẹ đẻ ở thôn Đông Kiều.
Từ năm 87 là nhà bắt đầu xây dựng, mãi cho tới đầu năm 92 năm ngoái, nhà cô đã xây được hai tòa nhà cao ba tầng.
Tháng ba năm ngoái, bác cả làm công ty kiến trúc giật dây mẹ cô xây cơi lên thêm mấy tầng.
Lúc ấy mẹ cô nghĩ là cơi lên rồi cho thuê cũng được, thế là tăng thêm ba tầng cho cả hai tòa nhà.
Ban đầu thì mọi chuyện đều ổn.
Mẹ cô ở nhà thu tiền thuê trọ, xây nhà ở sân trước mở quầy bán đồ ăn vặt, ngoài vườn thì trồng mười mẫu cây ăn quả, thường đều thuê người chăm lo cho.
Cộng tất tần tật lại thì một năm nhà cô cũng thu về tầm năm sáu chục đồng.
Tuy cất thêm tầng tốn đi hơn nửa tiền tiết kiệm mấy năm nay, nhưng vẫn có thể kiếm thêm.
Cô ấy muốn tiếp tục học lên, nhưng nếu nay Trần Kim xác định không đi, vậy cô ấy sẽ giành được một suất cử đi học, dễ dàng hơn phải thi rất nhiều.
"Cậu có thành tích tốt, xin ở lại trường làm phụ đạo viên hẳn là cũng dễ thôi. Không phải giáo sư Tống nói rồi sao, bạn nào có ý định thì có thể suy xét ở lại trường làm phụ đạo viên mà nhỉ?"
Trần Kim thở dài: "Cậu họ của bạn gái bây giờ của Lâm Hành Nhất chính là phó viện trưởng."
Đây là lời mà Lê Hành Nhất nói sau khi vô tình gặp gỡ anh ta trong trường sau khi chia tay.
Gã đê tiện này, không những bắt cá hai tay thì thôi, lại còn có thể làm hỏng chuyện cô ở lại trường làm việc, lúc ấy vả có mấy cái đúng là hơi ít.
"Vậy nghỉ hè cậu có định tìm đơn vị nào thực tập không? Hay là tới công ty của ba tớ đi, chỉ là công ty nhà tớ hơi nhỏ."
"Nghỉ hè hẳn là tớ không rảnh thực tập đâu." Trần Kim giải thích:
"Năm trước cậu tớ giật dây mẹ tớ tăng thêm ba tầng, trong nhà còn phòng trống chưa trang hoàng. Còn cả cây ăn trái trong vườn nữa, tớ cũng phải về thu hoạch."
Nhắc tới mấy chuyện này làm cô thấy đau đầu.
Nhà cô nằm ở thôn Đông Kiều, phía dưới vùng ngoại thành phía nam của thành phố Phúc Kiến, cách vùng ngoại ô một thôn Kiều Tây.
Gần thôn Kiều Tây có nhà máy, cho nên nhà nào ở thôn đó đều xây nhà cao tầng để cho thuê.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đương nhiên thôn Kiều Tây xây nhà cao tầng hoàn toàn không phải vì cho thuê, mà nghe đồn là người ta sắp thu hồi đất của thôn đó.
Nếu sắp được đền bù giải phóng mặt bằng, vậy không phải là ra sức mà xây ư?!
Chỗ thôn Đông Kiều nơi nhà Trần Kim ở cũng cho thuê ở, nhưng vì khoảng cách hơi xa nên tiền thuê rẻ hơn thôn Kiều Tây một phần ba, thậm chí là một nửa.
Quê của ba cô vốn là ở thôn Kiều Tây, nhưng ông ta đã ly hôn với mẹ cô từ hai mươi năm trước, sau đó chuyển vào trong thành phố ở.
Mà sau khi ly hôn, mẹ dẫn cô về nhà mẹ đẻ ở thôn Đông Kiều.
Từ năm 87 là nhà bắt đầu xây dựng, mãi cho tới đầu năm 92 năm ngoái, nhà cô đã xây được hai tòa nhà cao ba tầng.
Tháng ba năm ngoái, bác cả làm công ty kiến trúc giật dây mẹ cô xây cơi lên thêm mấy tầng.
Lúc ấy mẹ cô nghĩ là cơi lên rồi cho thuê cũng được, thế là tăng thêm ba tầng cho cả hai tòa nhà.
Ban đầu thì mọi chuyện đều ổn.
Mẹ cô ở nhà thu tiền thuê trọ, xây nhà ở sân trước mở quầy bán đồ ăn vặt, ngoài vườn thì trồng mười mẫu cây ăn quả, thường đều thuê người chăm lo cho.
Cộng tất tần tật lại thì một năm nhà cô cũng thu về tầm năm sáu chục đồng.
Tuy cất thêm tầng tốn đi hơn nửa tiền tiết kiệm mấy năm nay, nhưng vẫn có thể kiếm thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro