Tn 90: Thổ Dân Từ Chối Chạy Cốt Truyện
Đi Chặt Củi
Duệ Tứ
2024-05-30 03:04:21
Diệp Nhiễm theo bản năng lùi sau một bước, sợ cậu ta chạy tới không phanh kịp mà đánh bay cô, rồi ngẩng đầu nhìn Lý Nhị Ngưu cao hơn mình một cái đầu.
Tuy quen biết nhau sắp ba tháng, nhưng bất kể là nhìn bao nhiêu lần, cô vẫn không kìm được than thở.
Lý Nhị Ngưu với cơ thể cường tráng này hoàn toàn không làm thất vọng cái tên của mình. Rõ ràng cậu ta chỉ hơn cô mấy tháng, nhưng khổ người đã lớn hơn cô gấp đôi, cánh tay cậu ta còn to hơn cả đùi của cô nữa.
Mỗi lần trường tổ chức tổng vệ sinh, bàn dài trong lớp cần hẳn hai người cùng nhau khiêng mới được thì một mình cậu ta khiêng được hết, sức lực có liên quan mật thiết tới lượng ăn, lại tỉ lệ nghịch với chỉ số thông minh.
Lý Nhị Ngưu cực kỳ thuận tay nhận lấy giỏ trúc của Diệp Nhiễm, bỏ vào trong sọt tre to hơn hẳn của mình, rồi cả hai cùng đi tới cánh rừng bên ngoài thôn.
Mấy loại cây củi đốt bếp lò đều khó mà tìm thấy ở quanh thôn, chỉ có thể tìm ở xa.
Dọc đường đi, Lý Nhị Ngưu vừa đi vừa học bài. Đây là bài tập học thuộc lòng của tuần này, không phải dành cho Diệp Nhiễm, bởi những bài tập thầy ghi lên bảng cô đều chẳng để ý bao giờ.
Cứ đi rồi đi, dọc đường gập ghềnh nhưng Diệp Nhiễm không thúc giục, chỉ lẳng lặng ghi nhớ chỗ sai, chờ cậu ta đọc xong rồi mới nhắc nhở.
Hai đoạn học thuộc lòng chưa tới ba trăm chữ, mà Lý Nhị Ngưu đọc đi đọc lại nửa tiếng đồng hồ, mãi cho tới khi hai người tới đích đến rồi mới dừng.
Lúc này Lý Nhị Ngưu đã mặt xanh xao, hồn như bay ra khỏi miệng.
"Cuối... cuối cùng cũng học xong."
Trông cậu ta chán đời thế kia, Diệp Nhiễm tiện tay bẻ gãy cành cây khô gõ lên bàn tay bụm mặt của cậu ta.
Lý Nhị Ngưu gào lên một tiếng, kháng nghị: "Bạo lực, dã man!"
"Chậc." Diệp Nhiễm lắc hai cành cây khô trong tay, trợn mắt nhìn cậu ta với hình thể như con nghé con đang che tay kêu đau:
"Còn chả để lại dấu vết nào, chày cán bột của mẹ cậu mà cậu còn đỡ được, còn phải sợ cái này ư? Đừng lẩm bẩm nữa, mau làm việc đi, nếu còn thời gian chúng ta đi làm bẫy bắt gà rừng."
Nghe vậy Lý Nhị Ngưu lập tức hoan hô, làm lũ chim kinh hãi bay rào rào lên.
Diệp Nhiễm vốn định bổ sung là phải học thuộc lòng mười từ vựng tiếng Anh mới được, nhưng nhớ tới quyển sách cô vừa đọc được hôm qua, lời tới bên miệng lại thôi.
Quyển sách kia có nói, động vật mà thiếu loại dinh dưỡng nào đó quá lâu thì không nên bổ sung quá nhiều trong một lần, phải bón từng chút một, không là dễ sinh bệnh ngay.
Diệp Nhiễm nhìn Lý Nhị Ngưu cầm dao chặt củi trong tay mở mã lực chặt chạc cây tùng thấp, không nhắc tới chuyện học từ vựng nữa.
Cô đang nghĩ thì một khung nhắc nhở mà cô nhung nhớ đã lâu lại xuất hiện:
[Tiến độ học tập "Cường tráng": 23%]
Tuy quen biết nhau sắp ba tháng, nhưng bất kể là nhìn bao nhiêu lần, cô vẫn không kìm được than thở.
Lý Nhị Ngưu với cơ thể cường tráng này hoàn toàn không làm thất vọng cái tên của mình. Rõ ràng cậu ta chỉ hơn cô mấy tháng, nhưng khổ người đã lớn hơn cô gấp đôi, cánh tay cậu ta còn to hơn cả đùi của cô nữa.
Mỗi lần trường tổ chức tổng vệ sinh, bàn dài trong lớp cần hẳn hai người cùng nhau khiêng mới được thì một mình cậu ta khiêng được hết, sức lực có liên quan mật thiết tới lượng ăn, lại tỉ lệ nghịch với chỉ số thông minh.
Lý Nhị Ngưu cực kỳ thuận tay nhận lấy giỏ trúc của Diệp Nhiễm, bỏ vào trong sọt tre to hơn hẳn của mình, rồi cả hai cùng đi tới cánh rừng bên ngoài thôn.
Mấy loại cây củi đốt bếp lò đều khó mà tìm thấy ở quanh thôn, chỉ có thể tìm ở xa.
Dọc đường đi, Lý Nhị Ngưu vừa đi vừa học bài. Đây là bài tập học thuộc lòng của tuần này, không phải dành cho Diệp Nhiễm, bởi những bài tập thầy ghi lên bảng cô đều chẳng để ý bao giờ.
Cứ đi rồi đi, dọc đường gập ghềnh nhưng Diệp Nhiễm không thúc giục, chỉ lẳng lặng ghi nhớ chỗ sai, chờ cậu ta đọc xong rồi mới nhắc nhở.
Hai đoạn học thuộc lòng chưa tới ba trăm chữ, mà Lý Nhị Ngưu đọc đi đọc lại nửa tiếng đồng hồ, mãi cho tới khi hai người tới đích đến rồi mới dừng.
Lúc này Lý Nhị Ngưu đã mặt xanh xao, hồn như bay ra khỏi miệng.
"Cuối... cuối cùng cũng học xong."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trông cậu ta chán đời thế kia, Diệp Nhiễm tiện tay bẻ gãy cành cây khô gõ lên bàn tay bụm mặt của cậu ta.
Lý Nhị Ngưu gào lên một tiếng, kháng nghị: "Bạo lực, dã man!"
"Chậc." Diệp Nhiễm lắc hai cành cây khô trong tay, trợn mắt nhìn cậu ta với hình thể như con nghé con đang che tay kêu đau:
"Còn chả để lại dấu vết nào, chày cán bột của mẹ cậu mà cậu còn đỡ được, còn phải sợ cái này ư? Đừng lẩm bẩm nữa, mau làm việc đi, nếu còn thời gian chúng ta đi làm bẫy bắt gà rừng."
Nghe vậy Lý Nhị Ngưu lập tức hoan hô, làm lũ chim kinh hãi bay rào rào lên.
Diệp Nhiễm vốn định bổ sung là phải học thuộc lòng mười từ vựng tiếng Anh mới được, nhưng nhớ tới quyển sách cô vừa đọc được hôm qua, lời tới bên miệng lại thôi.
Quyển sách kia có nói, động vật mà thiếu loại dinh dưỡng nào đó quá lâu thì không nên bổ sung quá nhiều trong một lần, phải bón từng chút một, không là dễ sinh bệnh ngay.
Diệp Nhiễm nhìn Lý Nhị Ngưu cầm dao chặt củi trong tay mở mã lực chặt chạc cây tùng thấp, không nhắc tới chuyện học từ vựng nữa.
Cô đang nghĩ thì một khung nhắc nhở mà cô nhung nhớ đã lâu lại xuất hiện:
[Tiến độ học tập "Cường tráng": 23%]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro