Bàn Điều Kiện
Nịnh Mông Cửu
2024-08-07 21:16:37
Hạ Thược không nhìn hắn nữa, mà quay sang nói với Lý Thường Thuận:
"Bác gái nói giường đất ở nhà bị sập, không có chỗ ở, hay là chúng ta tới nhà khách nói chuyện đi."
"Giường ở nhà sập rồi ạ? Chuyện khi vào vậy?" Hiển nhiên Lý Bảo Sinh giống bản thân lúc bình thường.
Lý do mà Điền Thúy Phân đưa ra để lòe chị em họ Hạ cứ thế bị con trai ruột vạch trần, làm mặt bà ta tái mét.
Có điều Lý Thường Thuận lại chú ý tới trọng điểm: "Nói chuyện? Nói cái gì?"
"Bàn điều kiện ấy ạ."
Hạ Thược rời đi thuận theo ý bọn họ, đó là cô không định làm lớn chuyện, bởi có làm thế thì cô cũng chẳng được lợi gì.
Người ta đã kết hôn rồi, trên giường một đứa, trong bụng một đứa nữa, chẳng lẽ còn bắt người ta ly hôn?
Nhưng không làm khó, không có nghĩa là cứ bỏ qua như thế.
Hạ Thược nhìn bọn họ, cười nói:
"Chẳng lẽ các vị không nghĩ tới chuyện hối hôn lớn như vậy, mà chỉ vài câu xin lỗi suông là có thể lừa cho qua chuyện ư?"
***
Lại trở về căn phòng nhỏ trong nhà khách kia, lúc này tâm trạng của Điền Thúy Phân đúng là khác hẳn hồi chiều.
Sắc mặt Lý Thường Thuận cũng không tốt đẹp là bao.
Phát hiện Hạ Thược khác hẳn năm năm trước, ông ta từ bỏ luôn chiêu bài tình cảm, bảo Lý Bảo Sinh về nhà.
Dưới ánh đèn, ông ta nhìn chằm chằm Hạ Thược hồi lâu rồi mới hỏi: "Cháu muốn bàn điều kiện gì?"
"Cháu muốn 1.500 đồng." Hạ Thược đưa ra một cái giá quá cao.
"Sao mày không đi cướp luôn đi!" Điền Thúy Phân suýt thì nhảy dựng lên:
"1500 đồng, không ăn không uống cũng phải tích góp bốn năm mới được."
Đấy là ở thành phố, chứ còn nông thôn, một năm thôi cũng không kiếm nổi một trăm đồng.
Hạ Thược cúi đầu xuống:
"Đính hôn mười lăm năm, nhà các bác làm lỡ dở cháu bốn năm, chẳng lẽ không nên đòi nhiều như vậy sao?"
"Từng đó tiền đủ kiếm hai công việc cho Lai Đệ rồi!" Điền Thúy Phân còn định giơ chân thì bị Lý Thường Thuận đưa mắt ra hiệu.
Lý Thường Thuận đẩy kính mắt:
"Đổi cái khác có thành ý hơn chút đi, người thì cũng cưới rồi, không phải là các bác cứ phải giấu diếm đâu."
Không phải giấu diếm, vậy làm sao hai người bọn họ phải vội vàng chạy tới, sợ cô nói thêm một câu với vợ của Lý Bảo Sinh?
Hạ Thược cắn môi, tỏ ra rối rắm: "Vậy... Cháu muốn tìm công việc ở Giang Thành, hẳn là không thành vấn đề chứ?"
Đây mới là mục đích thực sự của cô.
Lúc trước cô đưa ra điều kiện cao như vậy chỉ là để vợ chồng họ Lý này không tiện từ chối như trước.
Dù sao cô cũng mới xuyên không tới đây, thời gian ngắn còn đỡ, chứ ở chung lâu dài thì chắc chắn người ta sẽ phát hiện cô khác hẳn nguyên thân.
"Bác gái nói giường đất ở nhà bị sập, không có chỗ ở, hay là chúng ta tới nhà khách nói chuyện đi."
"Giường ở nhà sập rồi ạ? Chuyện khi vào vậy?" Hiển nhiên Lý Bảo Sinh giống bản thân lúc bình thường.
Lý do mà Điền Thúy Phân đưa ra để lòe chị em họ Hạ cứ thế bị con trai ruột vạch trần, làm mặt bà ta tái mét.
Có điều Lý Thường Thuận lại chú ý tới trọng điểm: "Nói chuyện? Nói cái gì?"
"Bàn điều kiện ấy ạ."
Hạ Thược rời đi thuận theo ý bọn họ, đó là cô không định làm lớn chuyện, bởi có làm thế thì cô cũng chẳng được lợi gì.
Người ta đã kết hôn rồi, trên giường một đứa, trong bụng một đứa nữa, chẳng lẽ còn bắt người ta ly hôn?
Nhưng không làm khó, không có nghĩa là cứ bỏ qua như thế.
Hạ Thược nhìn bọn họ, cười nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chẳng lẽ các vị không nghĩ tới chuyện hối hôn lớn như vậy, mà chỉ vài câu xin lỗi suông là có thể lừa cho qua chuyện ư?"
***
Lại trở về căn phòng nhỏ trong nhà khách kia, lúc này tâm trạng của Điền Thúy Phân đúng là khác hẳn hồi chiều.
Sắc mặt Lý Thường Thuận cũng không tốt đẹp là bao.
Phát hiện Hạ Thược khác hẳn năm năm trước, ông ta từ bỏ luôn chiêu bài tình cảm, bảo Lý Bảo Sinh về nhà.
Dưới ánh đèn, ông ta nhìn chằm chằm Hạ Thược hồi lâu rồi mới hỏi: "Cháu muốn bàn điều kiện gì?"
"Cháu muốn 1.500 đồng." Hạ Thược đưa ra một cái giá quá cao.
"Sao mày không đi cướp luôn đi!" Điền Thúy Phân suýt thì nhảy dựng lên:
"1500 đồng, không ăn không uống cũng phải tích góp bốn năm mới được."
Đấy là ở thành phố, chứ còn nông thôn, một năm thôi cũng không kiếm nổi một trăm đồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Thược cúi đầu xuống:
"Đính hôn mười lăm năm, nhà các bác làm lỡ dở cháu bốn năm, chẳng lẽ không nên đòi nhiều như vậy sao?"
"Từng đó tiền đủ kiếm hai công việc cho Lai Đệ rồi!" Điền Thúy Phân còn định giơ chân thì bị Lý Thường Thuận đưa mắt ra hiệu.
Lý Thường Thuận đẩy kính mắt:
"Đổi cái khác có thành ý hơn chút đi, người thì cũng cưới rồi, không phải là các bác cứ phải giấu diếm đâu."
Không phải giấu diếm, vậy làm sao hai người bọn họ phải vội vàng chạy tới, sợ cô nói thêm một câu với vợ của Lý Bảo Sinh?
Hạ Thược cắn môi, tỏ ra rối rắm: "Vậy... Cháu muốn tìm công việc ở Giang Thành, hẳn là không thành vấn đề chứ?"
Đây mới là mục đích thực sự của cô.
Lúc trước cô đưa ra điều kiện cao như vậy chỉ là để vợ chồng họ Lý này không tiện từ chối như trước.
Dù sao cô cũng mới xuyên không tới đây, thời gian ngắn còn đỡ, chứ ở chung lâu dài thì chắc chắn người ta sẽ phát hiện cô khác hẳn nguyên thân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro