Cãi Nhau
Nịnh Mông Cửu
2024-08-07 21:16:37
Vốn dĩ mọi người vẫn có chút cảm thông với cô ta, lúc này chỉ cảm thấy cạn lời, thậm chí là khinh thường.
Nữ nhân viên vẫn luôn đứng ở cửa bước tới, kéo Hạ Thược sang một bên:
"Chuyện này cô không cần phải xen vào, cứ hai ba ngày bọn họ lại đến đây náo loạn đòi ly hôn.
Nhưng đến giờ vẫn chưa ly hôn thật. Người ta giúp cô ta, cô ta còn bênh vực chồng mình."
Thật đúng là một người muốn đánh một người muốn chịu, khó trách lại có nhiều người thờ ơ đứng ngoài như vậy.
Hạ Thược mỉm cười với cô nhân viên, rồi quay lại nhìn vết thương của Trần Ký Bắc: "Anh không sao chứ?"
Cổ tay Trần Ký Bắc bị cào hai vết máu, nhưng anh hoàn toàn không để ý đến, chỉ lạnh lùng liếc nhìn một cái rồi dời mắt đi:
"Đã nói là cô đừng có xía vào chuyện nhà người ta mà, cứ nhắm mắt làm ngơ không được à?"
Người này bảo cô đừng xía vào, nhưng chẳng phải chính anh cũng đi theo đấy ư?
Nếu không cũng chẳng ra tay ngăn cản đúng lúc như vậy…
Hạ Thược không tranh cãi với anh:
"Không thể chỉ vì có thể sẽ xuất hiện tình huống này mà không ngó ngàng đến, lỡ đâu người ta kêu cứu thật thì sao?"
Trước kia bà nội của cô từng bị nhồi máu não, ngã xuống ven đường.
Nếu như mọi người ai cũng sợ phiền phức, không có ai đưa bà nội đến bệnh viện đúng lúc, chỉ sợ bà nội đã mất vào năm cô học lớp bảy rồi.
Mọi người đều không ngờ rằng Hạ Thược sẽ nói như vậy: "Cô gái trẻ có tấm lòng nhân hậu, chỉ là không gặp được người tốt."
“Nếu tôi gặp phải chuyện này thì đã mặc kệ lâu rồi."
Ánh mắt Hạ Thược trong vắt, không có một chút chán chường và mờ mịt nào khi lòng tốt bị xem như lòng lang dạ thú.
Sắc mặt của Trần Ký Bắc chợt có chút mỉa mai, một lúc lâu sau vẫn không nói thêm lời nào.
Hạ Thược cũng không để ý, đúng lúc đã chen được vào đây, cô trực tiếp đi thẳng đến chỗ đăng ký kết hôn.
Bên trong ô cửa ở chỗ đăng ký có đặt một chiếc bàn, cô nhân viên lúc nãy ngồi vào bàn, cầm lấy một quyển sổ:
"Đằng trước còn mấy cặp nữa, hai người đến chỗ tôi báo tên trước, tôi lấy số thứ tự cho hai người."
"Tôi tên là Hạ Thược, Hạ trong mùa hạ, Thược trong hoa thược dược."
Hạ Thược nói xong, mới nhớ ra cuộc hôn nhân của cô đúng là rất đặc trưng cho thời đại này.
Đã đến lúc phải lấy nhận giấy kết hôn rồi mà cô vẫn chưa biết đối phương họ gì.
Hạ Thược quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của người đàn ông.
Anh cũng bước đến theo: "Trần Ký Bắc, họ Trần ghép từ chữ Nhĩ và chữ Đông."
Thì ra anh tên là Trần Ký Bắc.
Hạ Thược nhẩm cái tên này trong lòng, đột nhiên khựng lại: "Trần Ký Bắc? Ký Bắc trong bài "Dạ vũ ký bắc" à?"
Nữ nhân viên vẫn luôn đứng ở cửa bước tới, kéo Hạ Thược sang một bên:
"Chuyện này cô không cần phải xen vào, cứ hai ba ngày bọn họ lại đến đây náo loạn đòi ly hôn.
Nhưng đến giờ vẫn chưa ly hôn thật. Người ta giúp cô ta, cô ta còn bênh vực chồng mình."
Thật đúng là một người muốn đánh một người muốn chịu, khó trách lại có nhiều người thờ ơ đứng ngoài như vậy.
Hạ Thược mỉm cười với cô nhân viên, rồi quay lại nhìn vết thương của Trần Ký Bắc: "Anh không sao chứ?"
Cổ tay Trần Ký Bắc bị cào hai vết máu, nhưng anh hoàn toàn không để ý đến, chỉ lạnh lùng liếc nhìn một cái rồi dời mắt đi:
"Đã nói là cô đừng có xía vào chuyện nhà người ta mà, cứ nhắm mắt làm ngơ không được à?"
Người này bảo cô đừng xía vào, nhưng chẳng phải chính anh cũng đi theo đấy ư?
Nếu không cũng chẳng ra tay ngăn cản đúng lúc như vậy…
Hạ Thược không tranh cãi với anh:
"Không thể chỉ vì có thể sẽ xuất hiện tình huống này mà không ngó ngàng đến, lỡ đâu người ta kêu cứu thật thì sao?"
Trước kia bà nội của cô từng bị nhồi máu não, ngã xuống ven đường.
Nếu như mọi người ai cũng sợ phiền phức, không có ai đưa bà nội đến bệnh viện đúng lúc, chỉ sợ bà nội đã mất vào năm cô học lớp bảy rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người đều không ngờ rằng Hạ Thược sẽ nói như vậy: "Cô gái trẻ có tấm lòng nhân hậu, chỉ là không gặp được người tốt."
“Nếu tôi gặp phải chuyện này thì đã mặc kệ lâu rồi."
Ánh mắt Hạ Thược trong vắt, không có một chút chán chường và mờ mịt nào khi lòng tốt bị xem như lòng lang dạ thú.
Sắc mặt của Trần Ký Bắc chợt có chút mỉa mai, một lúc lâu sau vẫn không nói thêm lời nào.
Hạ Thược cũng không để ý, đúng lúc đã chen được vào đây, cô trực tiếp đi thẳng đến chỗ đăng ký kết hôn.
Bên trong ô cửa ở chỗ đăng ký có đặt một chiếc bàn, cô nhân viên lúc nãy ngồi vào bàn, cầm lấy một quyển sổ:
"Đằng trước còn mấy cặp nữa, hai người đến chỗ tôi báo tên trước, tôi lấy số thứ tự cho hai người."
"Tôi tên là Hạ Thược, Hạ trong mùa hạ, Thược trong hoa thược dược."
Hạ Thược nói xong, mới nhớ ra cuộc hôn nhân của cô đúng là rất đặc trưng cho thời đại này.
Đã đến lúc phải lấy nhận giấy kết hôn rồi mà cô vẫn chưa biết đối phương họ gì.
Hạ Thược quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của người đàn ông.
Anh cũng bước đến theo: "Trần Ký Bắc, họ Trần ghép từ chữ Nhĩ và chữ Đông."
Thì ra anh tên là Trần Ký Bắc.
Hạ Thược nhẩm cái tên này trong lòng, đột nhiên khựng lại: "Trần Ký Bắc? Ký Bắc trong bài "Dạ vũ ký bắc" à?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro