Điểm Mấu Chốt
Nịnh Mông Cửu
2024-08-07 21:16:37
Sắc mặt Hạ Vạn Huy chợt sa sầm. Hạ Thược thì vẫn nhoẻn miệng cười khôn khéo.
Đàm phán chính là không ngừng dò xét ranh giới cuối cùng của nhau.
Nếu cô đòi một công việc vượt ngoài khả năng của nhà họ Lý, hoặc cái giá nhà họ Lý phải trả cao hơn so với việc nhà họ Trình biết chuyện.
Đến lúc đó bọn họ không còn gì để mất, sẵn sàng chơi liều thì người cuối cùng phải chịu thiệt chỉ có cô.
Lập gia đình cũng là một cách hay, có thể làm lao động gia đình hoặc chờ đăng ký kết hôn xong lại nghĩ cách tìm việc sau.
Chẳng qua Hạ Thược không muốn đồng ý quá dễ dàng, cô còn phải kiểm tra xem đối phương đã thực sự đến điểm mấu chốt chưa.
Hạ Thược không lên tiếng. Lý Thường Thuận đợi mãi chẳng thấy cô hó hé gì.
Ông ta rốt cuộc không nhịn nổi nữa đứng bật dậy: “Thế cháu đưa giấy chứng nhận cho nhà họ Trình xem đi!”
Bấy giờ Hạ Thược mới bất đắc dĩ bảo: “Cháu nghe theo kiến nghị của bác, có điều cháu có điều kiện.”
Lý Thường Thuận ngồi lại, ông ta chỉ cần có cơ hội để bàn bạc là được: “Điều kiện gì? Cháu nói cho bác nghe nào.”
“Cháu muốn một đối tượng đẹp trai, thành phần gia đình đơn giản.”
Thành phần gia đình đơn giản thì dễ hiểu.
Dẫu sao nếu gả vào nhà đông dâu rể cháu con thì nguyên việc nghĩ cách làm sao sống chung hòa thuận với nhau thôi đã đủ nhức đầu rồi.
Nhưng còn đối tượng đẹp trai…
Chỉ có những cô gái nông cạn mới thích cưới đàn ông đẹp mã, chọn chồng phải chọn người chăm chỉ biết làm lụng chứ không phải chỉ xem mỗi mặt.
Lý Thường Thuận tưởng Hạ Thược dám ra điều kiện với mình là đã trưởng thành lên nhiều, ai ngờ đầu óc cô vẫn ngây thơ như vậy.
Hạ Thược còn lâu mới ngây thơ, chẳng qua cô cảm thấy chọn một đối tượng đẹp trai lợi cả sức khỏe thể chất và tinh thần.
Kiếp trước cô làm nhân viên văn phòng, mỗi ngày đều phải tốn hơn một tiếng di chuyển để đến công ty, chín giờ vào làm chín giờ tối tan, đều đặn sáu buổi trên tuần.
Buổi tối tan làm lại tốn thêm hơn tiếng về nhà nữa, chưa kể thỉnh thoảng còn phải tăng ca.
Cô cạn kiệt sức lực, mất đi ham muốn trên phương diện tinh thần chứ nói chi đến việc yêu đương hẹn hò với ai.
Giờ Hạ Thược xuyên về những năm sáu mươi, chẳng chóng thì chày cũng phải kết hôn, vậy chẳng bằng tìm một đối tượng đẹp trai về ngắm cho bổ mắt.
Dù sao đàn ông có đối xử tốt với phụ nữ không chẳng liên quan gì đến chuyện đẹp xấu cả.
Nếu mức độ nguy hiểm giữa hai lựa chọn đều ngang nhau thì cứ tìm một ông chồng đẹp trai cho lành.
Nhỡ bữa nào đó tức quá muốn đánh chồng, nhìn vẻ ngoài đẹp mã kia ít nhất còn tự an ủi rằng mình không thiệt trong cuộc hôn nhân này.
Đàm phán chính là không ngừng dò xét ranh giới cuối cùng của nhau.
Nếu cô đòi một công việc vượt ngoài khả năng của nhà họ Lý, hoặc cái giá nhà họ Lý phải trả cao hơn so với việc nhà họ Trình biết chuyện.
Đến lúc đó bọn họ không còn gì để mất, sẵn sàng chơi liều thì người cuối cùng phải chịu thiệt chỉ có cô.
Lập gia đình cũng là một cách hay, có thể làm lao động gia đình hoặc chờ đăng ký kết hôn xong lại nghĩ cách tìm việc sau.
Chẳng qua Hạ Thược không muốn đồng ý quá dễ dàng, cô còn phải kiểm tra xem đối phương đã thực sự đến điểm mấu chốt chưa.
Hạ Thược không lên tiếng. Lý Thường Thuận đợi mãi chẳng thấy cô hó hé gì.
Ông ta rốt cuộc không nhịn nổi nữa đứng bật dậy: “Thế cháu đưa giấy chứng nhận cho nhà họ Trình xem đi!”
Bấy giờ Hạ Thược mới bất đắc dĩ bảo: “Cháu nghe theo kiến nghị của bác, có điều cháu có điều kiện.”
Lý Thường Thuận ngồi lại, ông ta chỉ cần có cơ hội để bàn bạc là được: “Điều kiện gì? Cháu nói cho bác nghe nào.”
“Cháu muốn một đối tượng đẹp trai, thành phần gia đình đơn giản.”
Thành phần gia đình đơn giản thì dễ hiểu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dẫu sao nếu gả vào nhà đông dâu rể cháu con thì nguyên việc nghĩ cách làm sao sống chung hòa thuận với nhau thôi đã đủ nhức đầu rồi.
Nhưng còn đối tượng đẹp trai…
Chỉ có những cô gái nông cạn mới thích cưới đàn ông đẹp mã, chọn chồng phải chọn người chăm chỉ biết làm lụng chứ không phải chỉ xem mỗi mặt.
Lý Thường Thuận tưởng Hạ Thược dám ra điều kiện với mình là đã trưởng thành lên nhiều, ai ngờ đầu óc cô vẫn ngây thơ như vậy.
Hạ Thược còn lâu mới ngây thơ, chẳng qua cô cảm thấy chọn một đối tượng đẹp trai lợi cả sức khỏe thể chất và tinh thần.
Kiếp trước cô làm nhân viên văn phòng, mỗi ngày đều phải tốn hơn một tiếng di chuyển để đến công ty, chín giờ vào làm chín giờ tối tan, đều đặn sáu buổi trên tuần.
Buổi tối tan làm lại tốn thêm hơn tiếng về nhà nữa, chưa kể thỉnh thoảng còn phải tăng ca.
Cô cạn kiệt sức lực, mất đi ham muốn trên phương diện tinh thần chứ nói chi đến việc yêu đương hẹn hò với ai.
Giờ Hạ Thược xuyên về những năm sáu mươi, chẳng chóng thì chày cũng phải kết hôn, vậy chẳng bằng tìm một đối tượng đẹp trai về ngắm cho bổ mắt.
Dù sao đàn ông có đối xử tốt với phụ nữ không chẳng liên quan gì đến chuyện đẹp xấu cả.
Nếu mức độ nguy hiểm giữa hai lựa chọn đều ngang nhau thì cứ tìm một ông chồng đẹp trai cho lành.
Nhỡ bữa nào đó tức quá muốn đánh chồng, nhìn vẻ ngoài đẹp mã kia ít nhất còn tự an ủi rằng mình không thiệt trong cuộc hôn nhân này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro