Gái Trẻ Giờ Dạn...
Nịnh Mông Cửu
2024-08-07 21:16:37
Bây giờ Hạ Thược mới phát hiện ra đôi mắt anh ta đen kịt, lúc nhìn người khác càng rõ ràng hơn, ánh mắt vừa lạnh nhạt lại vừa xa cách.
Chỉ liếc mắt một cái, đối phương đã thu lại ánh nhìn.
Hạ Thược vô thức không nói ra mấy lời khiến người khác ngạc nhiên nữa, quay lại, kéo Hạ Vạn Huy đi mất.
Họ đã đi xa một quãng vẫn có thể nghe thấy giọng nói đầy khó tin của người đàn ông có vóc người thấp hơn:
"Cô ấy nói cậu đẹp trai hơn tôi kìa, Ký Bắc, cô ấy còn nói thẳng là cậu đẹp trai hơn tôi!"
Hà Nhị lập tức mở to mắt, nhìn sang Trần Ký Bắc đứng bên cạnh:
"Bây giờ mấy cô gái trẻ đều dạn dĩ như vậy sao? Nói lời như thế mà mặt không đỏ tim không đập nhanh."
"Nói lời thật lòng thôi mà." Trần Ký Bắc còn chẳng nâng mí mắt lên.
"Sao cậu cũng tự tin quá vậy? Có còn là anh em không?" Hà Nhị lập tức nghẹn họng.
Thấy Trần Ký Bắc không phản ứng gì, Hà Nhị cười hì hì xáp lại gần:
"Nếu không thì đêm nay đến nhà tôi chơi nhé? Tôi dẫn cậu đi đánh bài. Dù sao người chị dâu kia của cậu cũng không muốn gặp cậu, cả ngày cứ nhăn nhó cáu kỉnh."
"Không có hứng thú." Trần Ký Bắc trực tiếp dập điếu thuốc: "Đã trễ rồi, tôi đi về đây."
Quả thật đã không còn sớm nữa.
Nhà Lý Thường Thuận đã ăn cơm xong từ lâu, thức ăn cũng là bánh bao hấp nhân rau cần núi.
Bánh bao là do Điền Thúy Phân và con gái nhỏ Lý Lai Đệ cùng nhau lên núi hái rau, lại cùng nhau xắt nhỏ rau gói bánh, còn đưa sang cho nhà Lý Bảo Sinh một đĩa lớn.
Ăn xong, dùng phần nước ấm còn thừa lại trong nồi để rửa bát.
Ngẫm lại số bánh bao kia phải cho không Hạ Thược và Hạ Vạn Huy, Lý Lai Đệ tức mà không có chỗ xả:
"Đã mấy năm nay không qua lại rồi mà còn hăng hái đưa con gái đến tận đây, con gái nhà bọn họ không gả đi được à?"
Cô ta vừa trách móc vừa ném chiếc đĩa vào trong chạn bát, phát ra tiếng vang loảng xoảng.
"Con ném cho ai xem đấy?" Điền Thúy Phân trừng mắt với cô ta.
Động tác của Lý Lai Đệ nhẹ nhàng hơn hẳn, chỉ là miệng vẫn dẩu lên như trước:
"Mẹ cũng thật là, người ta đến thì đuổi về là được rồi, lại còn cho bọn họ ở nhà khách, đưa bánh đến. Dù sao anh trai con cũng kết hôn rồi, chả liên quan gì đến nhà họ cả."
"Con thì biết cái gì? Chị dâu con vẫn chưa biết chuyện này, lỡ đâu làm ầm ĩ đến chỗ nó, con còn muốn tìm việc làm không đây?"
Lý Thường Thuận vừa nói xong, cơn giận của Lý Lai Đệ đã dập tắt trong nháy mắt.
Chỉ liếc mắt một cái, đối phương đã thu lại ánh nhìn.
Hạ Thược vô thức không nói ra mấy lời khiến người khác ngạc nhiên nữa, quay lại, kéo Hạ Vạn Huy đi mất.
Họ đã đi xa một quãng vẫn có thể nghe thấy giọng nói đầy khó tin của người đàn ông có vóc người thấp hơn:
"Cô ấy nói cậu đẹp trai hơn tôi kìa, Ký Bắc, cô ấy còn nói thẳng là cậu đẹp trai hơn tôi!"
Hà Nhị lập tức mở to mắt, nhìn sang Trần Ký Bắc đứng bên cạnh:
"Bây giờ mấy cô gái trẻ đều dạn dĩ như vậy sao? Nói lời như thế mà mặt không đỏ tim không đập nhanh."
"Nói lời thật lòng thôi mà." Trần Ký Bắc còn chẳng nâng mí mắt lên.
"Sao cậu cũng tự tin quá vậy? Có còn là anh em không?" Hà Nhị lập tức nghẹn họng.
Thấy Trần Ký Bắc không phản ứng gì, Hà Nhị cười hì hì xáp lại gần:
"Nếu không thì đêm nay đến nhà tôi chơi nhé? Tôi dẫn cậu đi đánh bài. Dù sao người chị dâu kia của cậu cũng không muốn gặp cậu, cả ngày cứ nhăn nhó cáu kỉnh."
"Không có hứng thú." Trần Ký Bắc trực tiếp dập điếu thuốc: "Đã trễ rồi, tôi đi về đây."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả thật đã không còn sớm nữa.
Nhà Lý Thường Thuận đã ăn cơm xong từ lâu, thức ăn cũng là bánh bao hấp nhân rau cần núi.
Bánh bao là do Điền Thúy Phân và con gái nhỏ Lý Lai Đệ cùng nhau lên núi hái rau, lại cùng nhau xắt nhỏ rau gói bánh, còn đưa sang cho nhà Lý Bảo Sinh một đĩa lớn.
Ăn xong, dùng phần nước ấm còn thừa lại trong nồi để rửa bát.
Ngẫm lại số bánh bao kia phải cho không Hạ Thược và Hạ Vạn Huy, Lý Lai Đệ tức mà không có chỗ xả:
"Đã mấy năm nay không qua lại rồi mà còn hăng hái đưa con gái đến tận đây, con gái nhà bọn họ không gả đi được à?"
Cô ta vừa trách móc vừa ném chiếc đĩa vào trong chạn bát, phát ra tiếng vang loảng xoảng.
"Con ném cho ai xem đấy?" Điền Thúy Phân trừng mắt với cô ta.
Động tác của Lý Lai Đệ nhẹ nhàng hơn hẳn, chỉ là miệng vẫn dẩu lên như trước:
"Mẹ cũng thật là, người ta đến thì đuổi về là được rồi, lại còn cho bọn họ ở nhà khách, đưa bánh đến. Dù sao anh trai con cũng kết hôn rồi, chả liên quan gì đến nhà họ cả."
"Con thì biết cái gì? Chị dâu con vẫn chưa biết chuyện này, lỡ đâu làm ầm ĩ đến chỗ nó, con còn muốn tìm việc làm không đây?"
Lý Thường Thuận vừa nói xong, cơn giận của Lý Lai Đệ đã dập tắt trong nháy mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro