Hạ Tiểu Thược D...
Nịnh Mông Cửu
2024-08-07 21:16:37
Nếu muốn cuộc đời suôn sẻ hãy học cách nhắm mắt làm ngơ.
Thiệt tình, sớm biết người nghe được chuyện mình bị cắm sừng là đối tượng hẹn hò trong tương lai thì khi đó cô đã…
Bỏ đi, anh nghe được thì làm sao?
Sự việc lỡ rồi giờ có nếu như cũng thay đổi được gì đâu?
Hạ Thược giả ngu theo chân Điền Thúy Phân vào nhà.
Hạ Vạn Huy cứ như bị mù mặt, không hề cảm thấy đối phương quen mắt.
Cậu vừa vào cửa đã trợn to mắt lên nhìn chằm chằm người ta như một thủ tục cần thiết.
Điệu bộ của Hạ Vạn Huy như thể chỉ cần một giây không chú ý thôi là chị gái mình sẽ bị Điền Thúy Phân bán đi mất vậy.
Quản đốc Lục nhìn trông trẻ hơn cả cô vợ.
Anh ta cao to khỏe mạnh, do là anh em họ nên khuôn mặt có nhiều nét tương đồng với cậu thanh niên ngồi bên cửa sổ.
Anh ta cười tươi mời mọi người ngồi xuống:
“Em là Tiểu Hạ đúng không? Em với Tiểu Bắc nhà anh đứng cạnh nhau trông xứng đôi vừa lứa lắm.”
“Đúng thật!” – Điền Thúy Phân cười giả lả.
Hạ Thược trông xinh xắn, khuôn mặt có nét tinh tế và thanh tú hiếm có của con gái miền Bắc.
Lông mi vừa dài vừa cong, cặp mắt hạnh long lanh biết nói, chưa kể da còn trắng nữa.
Trước khi đến buổi hẹn bà ta đã định nhờ người ta trang điểm qua cho Hạ Thược xong mặt cô đẹp sẵn rồi, bôi vẽ thêm chỉ tổ thừa thãi.
Nếu không phải Hạ Thược xinh đẹp, bà ta cũng chẳng dám giới thiệu với người ta, dù sao đối phương cũng là cấp trên của con trai mình.
“Tiểu Thược không chỉ xinh xắn đâu mà còn ngoan ngoãn nữa. Từ nhỏ con bé đã dịu dàng khôn khéo lại giỏi làm lụng.
Một cô gái tốt như vậy mà ở dưới nông thôn thì đáng tiếc quá nên tôi mới muốn giới thiệu một đối tượng ở Giang thành cho con bé.”
Vì muốn vứt củ khoai lang nóng phỏng tay này mà Điền Thúy Phân không ngại bốc phét.
Chẳng biết có phải ảo giác của Hạ Thược hay không mà lúc Điền Thúy Phân nhắc đến bốn từ “dịu dàng khôn khéo”, người ngồi bên cửa sổ chợt ngước lên đánh giá cô.
“Tiểu Bắc còn nhỏ, chưa đủ trưởng thành nên cần tìm một người dịu dàng hiểu chuyện.”
Chỉ xét vẻ bề ngoài thì Hạ Thược trông vừa hiền vừa ngoan thật.
Quản đốc Lục hiển nhiên rất hài lòng với sự tuyên truyền giả tạo này.
Điền Thúy Phân nghe xong không khỏi nổ tiếp:
“Cậu cứ yên tâm, từ nhỏ Tiểu Thược đã giúp gia đình trông em trai nên biết cách chăm sóc người khác lắm.
Nếu không phải là thân thích với nhau thì còn lâu tôi mới chịu gả con bé đi mà cưới về làm vợ cho Bảo Sinh rồi.”
Thiệt tình, sớm biết người nghe được chuyện mình bị cắm sừng là đối tượng hẹn hò trong tương lai thì khi đó cô đã…
Bỏ đi, anh nghe được thì làm sao?
Sự việc lỡ rồi giờ có nếu như cũng thay đổi được gì đâu?
Hạ Thược giả ngu theo chân Điền Thúy Phân vào nhà.
Hạ Vạn Huy cứ như bị mù mặt, không hề cảm thấy đối phương quen mắt.
Cậu vừa vào cửa đã trợn to mắt lên nhìn chằm chằm người ta như một thủ tục cần thiết.
Điệu bộ của Hạ Vạn Huy như thể chỉ cần một giây không chú ý thôi là chị gái mình sẽ bị Điền Thúy Phân bán đi mất vậy.
Quản đốc Lục nhìn trông trẻ hơn cả cô vợ.
Anh ta cao to khỏe mạnh, do là anh em họ nên khuôn mặt có nhiều nét tương đồng với cậu thanh niên ngồi bên cửa sổ.
Anh ta cười tươi mời mọi người ngồi xuống:
“Em là Tiểu Hạ đúng không? Em với Tiểu Bắc nhà anh đứng cạnh nhau trông xứng đôi vừa lứa lắm.”
“Đúng thật!” – Điền Thúy Phân cười giả lả.
Hạ Thược trông xinh xắn, khuôn mặt có nét tinh tế và thanh tú hiếm có của con gái miền Bắc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lông mi vừa dài vừa cong, cặp mắt hạnh long lanh biết nói, chưa kể da còn trắng nữa.
Trước khi đến buổi hẹn bà ta đã định nhờ người ta trang điểm qua cho Hạ Thược xong mặt cô đẹp sẵn rồi, bôi vẽ thêm chỉ tổ thừa thãi.
Nếu không phải Hạ Thược xinh đẹp, bà ta cũng chẳng dám giới thiệu với người ta, dù sao đối phương cũng là cấp trên của con trai mình.
“Tiểu Thược không chỉ xinh xắn đâu mà còn ngoan ngoãn nữa. Từ nhỏ con bé đã dịu dàng khôn khéo lại giỏi làm lụng.
Một cô gái tốt như vậy mà ở dưới nông thôn thì đáng tiếc quá nên tôi mới muốn giới thiệu một đối tượng ở Giang thành cho con bé.”
Vì muốn vứt củ khoai lang nóng phỏng tay này mà Điền Thúy Phân không ngại bốc phét.
Chẳng biết có phải ảo giác của Hạ Thược hay không mà lúc Điền Thúy Phân nhắc đến bốn từ “dịu dàng khôn khéo”, người ngồi bên cửa sổ chợt ngước lên đánh giá cô.
“Tiểu Bắc còn nhỏ, chưa đủ trưởng thành nên cần tìm một người dịu dàng hiểu chuyện.”
Chỉ xét vẻ bề ngoài thì Hạ Thược trông vừa hiền vừa ngoan thật.
Quản đốc Lục hiển nhiên rất hài lòng với sự tuyên truyền giả tạo này.
Điền Thúy Phân nghe xong không khỏi nổ tiếp:
“Cậu cứ yên tâm, từ nhỏ Tiểu Thược đã giúp gia đình trông em trai nên biết cách chăm sóc người khác lắm.
Nếu không phải là thân thích với nhau thì còn lâu tôi mới chịu gả con bé đi mà cưới về làm vợ cho Bảo Sinh rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro