Hỏi Thăm 1
Nịnh Mông Cửu
2024-08-07 21:16:37
Giờ là lúc công nhân tan ca và về nhà ăn cơm, vào giờ cao điểm vào buổi sáng và buổi tối, con đường sẽ càng đông đúc hơn nữa.
"Thật sự có thể hỏi thăm ạ? Người ta sẽ không dùng lỗ mũi nhìn chúng ta đấy chứ?"
Không phải là Hạ Vạn Huy lo lắng vô nghĩa, mà những năm này cửa hàng và quán ăn do nhà nước mở đều là những đơn vị tốt.
Tuy rằng tiền lương không cao, nhưng nó sẽ quyết định bạn có thể nhìn thấy những thứ tốt trong cửa hàng hay không, lúc xới cơm tập thể thì được một muôi vung hay là một muôi bằng.
Cho nên những người ở hai đơn vị này đều rất ngạo mạn, rất lạnh nhạt với khách hàng.
Hoàn toàn không giống với khẩu hiệu khách hàng là thượng đế sau này.
Đương nhiên khi làn sóng giảm biên chế ập đến vào những năm 1990, hai đơn vị này cũng là những đơn vị bị ảnh hưởng đầu tiên.
Hạ Thược làm việc ở bên ngoài bốn năm, có thái độ nào mà cô chưa gặp qua, nên không sợ những điều này.
Hạ Thược nhìn thấy cửa hàng thực phẩm phụ đã sắp đóng cửa, một người phụ nữ trung niên đang cố hết sức để lắp tấm ván bên ngoài cửa kính.
Cô nhanh chóng tiến lên, giúp đỡ một phen.
Người phụ nữ trung niên kia giật mình, vội vàng nói câu "cảm ơn".
Bà nghiêng đầu nhìn sáng, mới nhận ra đó là một cô gái xinh đẹp trẻ trung.
Hạ Thược mỉm cười, nói không có gì, đưa tấm ván vào trong rãnh bên ngoài cửa sổ cùng với đối phương.
Hạ Vạn Huy thấy thế, cũng nhanh chóng tiến lên giúp đỡ: "Dì ơi dì nghỉ đi, để cháu làm cho."
Hai tay của người phụ nữ trung niên kia được giải phóng, bà vội vàng đấm lên vai phải:
"Không biết có phải cánh tay này bị trúng gió không nữa, hai ngày nay cứ đau suốt, muốn chải tóc cũng không nhấc tay nổi."
Bà lại hỏi hai người: "Dì nghe giọng của hai đồng chí trẻ, đến từ vùng trong Quan à?"
Hạ Thược "dạ" một tiếng: "Đến tìm đối tượng ạ."
Lời giải thích này có thể chấp nhận được.
Từ cuối thời nhà Thanh đến đầu thời Trung Hoa Dân Quốc, vẫn có người đến Quan Đông để kiếm sống.
Trong giai đoạn cao điểm, đến tám mươi chín mươi phần trăm dân số của ba tỉnh vùng Đông Bắc đều là thanh niên trai tráng, có thể sánh ngang với Thẩm Quyến vào những năm 90.
Nhiều đàn ông độc thân như vậy, con gái vùng này làm sao đủ để gả?
Bởi vậy có rất nhiều người sau khi dừng chân ở Đông Bắc, đều sẽ quay về quê cưới một người vợ, rồi lại đưa Đông Bắc sinh sống.
Người phụ nữ trung niên kia không hoài nghi, chỉ cảm thấy hơi tiếc nuối vì dáng dấp của Hạ Thược:
"Người đó may mắn lắm mới có một cô vợ trẻ xinh xắn như vậy."
"Thật sự có thể hỏi thăm ạ? Người ta sẽ không dùng lỗ mũi nhìn chúng ta đấy chứ?"
Không phải là Hạ Vạn Huy lo lắng vô nghĩa, mà những năm này cửa hàng và quán ăn do nhà nước mở đều là những đơn vị tốt.
Tuy rằng tiền lương không cao, nhưng nó sẽ quyết định bạn có thể nhìn thấy những thứ tốt trong cửa hàng hay không, lúc xới cơm tập thể thì được một muôi vung hay là một muôi bằng.
Cho nên những người ở hai đơn vị này đều rất ngạo mạn, rất lạnh nhạt với khách hàng.
Hoàn toàn không giống với khẩu hiệu khách hàng là thượng đế sau này.
Đương nhiên khi làn sóng giảm biên chế ập đến vào những năm 1990, hai đơn vị này cũng là những đơn vị bị ảnh hưởng đầu tiên.
Hạ Thược làm việc ở bên ngoài bốn năm, có thái độ nào mà cô chưa gặp qua, nên không sợ những điều này.
Hạ Thược nhìn thấy cửa hàng thực phẩm phụ đã sắp đóng cửa, một người phụ nữ trung niên đang cố hết sức để lắp tấm ván bên ngoài cửa kính.
Cô nhanh chóng tiến lên, giúp đỡ một phen.
Người phụ nữ trung niên kia giật mình, vội vàng nói câu "cảm ơn".
Bà nghiêng đầu nhìn sáng, mới nhận ra đó là một cô gái xinh đẹp trẻ trung.
Hạ Thược mỉm cười, nói không có gì, đưa tấm ván vào trong rãnh bên ngoài cửa sổ cùng với đối phương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Vạn Huy thấy thế, cũng nhanh chóng tiến lên giúp đỡ: "Dì ơi dì nghỉ đi, để cháu làm cho."
Hai tay của người phụ nữ trung niên kia được giải phóng, bà vội vàng đấm lên vai phải:
"Không biết có phải cánh tay này bị trúng gió không nữa, hai ngày nay cứ đau suốt, muốn chải tóc cũng không nhấc tay nổi."
Bà lại hỏi hai người: "Dì nghe giọng của hai đồng chí trẻ, đến từ vùng trong Quan à?"
Hạ Thược "dạ" một tiếng: "Đến tìm đối tượng ạ."
Lời giải thích này có thể chấp nhận được.
Từ cuối thời nhà Thanh đến đầu thời Trung Hoa Dân Quốc, vẫn có người đến Quan Đông để kiếm sống.
Trong giai đoạn cao điểm, đến tám mươi chín mươi phần trăm dân số của ba tỉnh vùng Đông Bắc đều là thanh niên trai tráng, có thể sánh ngang với Thẩm Quyến vào những năm 90.
Nhiều đàn ông độc thân như vậy, con gái vùng này làm sao đủ để gả?
Bởi vậy có rất nhiều người sau khi dừng chân ở Đông Bắc, đều sẽ quay về quê cưới một người vợ, rồi lại đưa Đông Bắc sinh sống.
Người phụ nữ trung niên kia không hoài nghi, chỉ cảm thấy hơi tiếc nuối vì dáng dấp của Hạ Thược:
"Người đó may mắn lắm mới có một cô vợ trẻ xinh xắn như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro