Sao Không Tự Đi...
Nịnh Mông Cửu
2024-08-07 21:16:37
Ngày hôm qua còn đang nói chuyện vui vẻ, nhất là xưởng trưởng Lục, rõ ràng là anh ta rất hài lòng với Hạ Thược, sao đột nhiên hôm nay lại thay đổi rồi?
Điền Thúy Phân cảm thấy không thể tin nổi: "Ơ kìa, sao mới đó đã tìm được người khác rồi?"
Chị dâu Lục chỉ đến đây thông báo một tiếng, lười nói nhiều với bọn họ, vừa nói xong đã quay người đi mất, giống như đang sợ bọn họ sẽ lằng nhằng.
Bầu không khí vốn có thể xem như sôi nổi trên mâm cơm lập tức nguội lạnh hẳn, tất cả mọi người đều ngừng đũa.
Hôm qua Điền Thúy Phân trở về còn vỗ ngực đảm bảo, nói mối hôn sự này đã chắc chắn rồi.
Nếu không phải đã xác định rằng Hạ Thược sẽ gả ra ngoài, không bám lấy nhà họ nữa, thì bọn họ cũng không dám để Hạ Thược tiếp xúc với Trình Văn Hoa.
Tất cả mọi người đều nhìn Điền Thúy Phân vừa mới bước từ ngoài vào.
Điền Thúy Phân lại hỏi Hạ Thược với nét mặt bình tĩnh: "Có phải ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Trong phút chốc, mọi ánh mắt lại tập trung vào Hạ Thược, nhất là Lý Lai Đệ, cô ta vừa mở miệng ra đã chất vấn:
"Không phải cô đã làm mích lòng cậu em họ của xưởng trưởng Lục đấy chứ? Chuyện lớn như vậy mà chẳng nói một tiếng, thấy mẹ tôi mất mặt thú vị lắm hả?"
Giọng nói hơi chói tai, ngay cả Đại Nha cầm muỗng nhỏ ngồi bên cạnh mẹ bé cũng co người lại, không dám duỗi tay ra.
Hạ Thược nhìn thấy, bèn gắp cho bé hai chiếc sủi cảo to tròn trước.
Đại Nha đang mở to mắt nhìn chằm chằm vào cái mẹt trước mặt, thấy thế thì khuôn mặt nhỏ nhắn bừng sáng lên, cầm bát lí nhí nói một câu: "Cảm ơn ạ."
Lúc này Hạ Thược mới gắp một cái cho mình, vừa ăn vừa bình tĩnh nói: "Ngày hôm qua tôi đã nói rồi mà, anh ta không thích kiểu người như tôi."
"Tại sao anh ta lại không thích cô? Có một tên đàn ông mà cũng không dụ được…"
"Lai Đệ!" Lý Thường Thuận gằn giọng quát.
Lúc này Lý Lai Đệ mới phát hiện ra, một đứa con gái chưa có chồng như cô ta nói như thế không hay lắm, nhanh chóng ngậm miệng lại.
Nhưng cô ta vừa mới bị Hạ Thược làm bẽ mặt, đang khó chịu trong lòng, làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được, không bao lâu sau lại bắt đầu lẩm bẩm:
"Con nói có sai đâu, cô ta cứ cố chấp đặt tiêu chuẩn cao, muốn tìm người tốt, lại chẳng nghĩ xem người tốt thì người ta có thèm cô ta hay không."
Hạ Vạn Huy không thích nghe lời này: "Cô muốn làm mẹ kế cho người ta đến thế, sao cô không tự đi làm đi?"
"Tôi đâu có hộ khẩu nông thôn đâu." Lý Lai Đệ đáp lại.
Điền Thúy Phân cảm thấy không thể tin nổi: "Ơ kìa, sao mới đó đã tìm được người khác rồi?"
Chị dâu Lục chỉ đến đây thông báo một tiếng, lười nói nhiều với bọn họ, vừa nói xong đã quay người đi mất, giống như đang sợ bọn họ sẽ lằng nhằng.
Bầu không khí vốn có thể xem như sôi nổi trên mâm cơm lập tức nguội lạnh hẳn, tất cả mọi người đều ngừng đũa.
Hôm qua Điền Thúy Phân trở về còn vỗ ngực đảm bảo, nói mối hôn sự này đã chắc chắn rồi.
Nếu không phải đã xác định rằng Hạ Thược sẽ gả ra ngoài, không bám lấy nhà họ nữa, thì bọn họ cũng không dám để Hạ Thược tiếp xúc với Trình Văn Hoa.
Tất cả mọi người đều nhìn Điền Thúy Phân vừa mới bước từ ngoài vào.
Điền Thúy Phân lại hỏi Hạ Thược với nét mặt bình tĩnh: "Có phải ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Trong phút chốc, mọi ánh mắt lại tập trung vào Hạ Thược, nhất là Lý Lai Đệ, cô ta vừa mở miệng ra đã chất vấn:
"Không phải cô đã làm mích lòng cậu em họ của xưởng trưởng Lục đấy chứ? Chuyện lớn như vậy mà chẳng nói một tiếng, thấy mẹ tôi mất mặt thú vị lắm hả?"
Giọng nói hơi chói tai, ngay cả Đại Nha cầm muỗng nhỏ ngồi bên cạnh mẹ bé cũng co người lại, không dám duỗi tay ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Thược nhìn thấy, bèn gắp cho bé hai chiếc sủi cảo to tròn trước.
Đại Nha đang mở to mắt nhìn chằm chằm vào cái mẹt trước mặt, thấy thế thì khuôn mặt nhỏ nhắn bừng sáng lên, cầm bát lí nhí nói một câu: "Cảm ơn ạ."
Lúc này Hạ Thược mới gắp một cái cho mình, vừa ăn vừa bình tĩnh nói: "Ngày hôm qua tôi đã nói rồi mà, anh ta không thích kiểu người như tôi."
"Tại sao anh ta lại không thích cô? Có một tên đàn ông mà cũng không dụ được…"
"Lai Đệ!" Lý Thường Thuận gằn giọng quát.
Lúc này Lý Lai Đệ mới phát hiện ra, một đứa con gái chưa có chồng như cô ta nói như thế không hay lắm, nhanh chóng ngậm miệng lại.
Nhưng cô ta vừa mới bị Hạ Thược làm bẽ mặt, đang khó chịu trong lòng, làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được, không bao lâu sau lại bắt đầu lẩm bẩm:
"Con nói có sai đâu, cô ta cứ cố chấp đặt tiêu chuẩn cao, muốn tìm người tốt, lại chẳng nghĩ xem người tốt thì người ta có thèm cô ta hay không."
Hạ Vạn Huy không thích nghe lời này: "Cô muốn làm mẹ kế cho người ta đến thế, sao cô không tự đi làm đi?"
"Tôi đâu có hộ khẩu nông thôn đâu." Lý Lai Đệ đáp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro