[Tn60] Xuyên Thành Cô Vợ Xinh Đẹp Mỹ Miều Của Nam Chính Truyện Niên Đại
Bạch Lên Hoa Gặ...
Tiểu Cầm Bảo
2024-10-02 09:09:26
Trong lòng Giang Ngu tự nhủ, có cơ hội tốt vậy để về thành, chắc chắn bản thân Lâm Mẫn Ngọc đã tự thông đồng với tên Triệu Nguy Kim có “điều kiện tốt” kia rồi.
Nhưng lúc này Lâm Mẫn Ngọc đã biết đứa con thứ tư của Hạ gia chính là nam chính tương lai vô cùng có tiền đồ, cho dù có cơ hội về thành, hẳn Lâm Mẫn Ngọc cũng không nỡ đi.
Cô ta còn đang muốn “đồng cam cộng khổ” gả cho nam chính đây!
Lâm Mẫn Ngọc có thể bày ra vẻ mặt bạch liên hoa, đương nhiên Giang Ngu cũng có thể bày ra vẻ trà xanh.
Cô bày ra dáng vẻ ngọt ngào kiểu đã thấu hiểu đối phương, nói:
“Mẫn Ngọc, mình biết cậu cũng chỉ muốn tốt cho mình thôi! Cậu yên tâm, chắc chắn anh Triệu sẽ không hiểu lầm mình đâu. Anh ấy đã nói rồi, mình nói gì anh ấy cũng sẽ tin mình.”
Nhắc tới Triệu Nguy Kim, mặt Giang Ngu đỏ ửng lên kiểu xấu hổ, trông như thiếu nữ đã hoàn toàn chìm đắm vào tình yêu tươi đẹp.
Lâm Mẫn Ngọc thấy Giang Ngu vừa nhắc tới Triệu Nguy Kim đã bày ra vẻ mặt xấu hổ như ngày xưa, lại biết rõ Giang Ngu muốn được về thành như thế nào, lúc này cô ta mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù cô ta không cầm được đơn xin ly hôn, nhưng nghĩ tới đêm nay Giang Ngu sẽ cùng tên khốn nạn Triệu Nguy Kim chạy trốn, dựa vào hiểu biết của cô ta với Triệu Nguy Kim, đến lúc đó, đừng nói là được quay về Bắc thị, Giang Ngu muốn trở lại Hạ gia thôn làm vợ của Hạ Đông Đình cũng không thể.
Hơn nữa, nửa đêm hôm nay Nhị Bảo sẽ sốt cao, mà lúc đó Giang Ngu đã bỏ chạy với Triệu Nguy Kim rồi, việc cô ta nửa đêm cõng Nhị Bảo đi vài chục dặm tới huyện thành sẽ khiến anh Hạ ghi nhớ ân tình của cô ta suốt đời, còn có thể giẫm lên Giang Ngu để tẩy sạch danh tiếng.
Nghĩ tới đây, Lâm Mẫn Ngọc mới tạm thời thở phào. Cô ta đặt bao quần áo xuống rồi lại dỗ dành Giang Ngu thêm vài câu nữa.
Đương nhiên, phần lớn đều là khen Triệu Nguy Kim biết ý cỡ nào, biết giữ khoảng cách với các nữ đồng chí khác ra sao, trong lòng yêu Giang Ngu đến mức nào, dặn Giang Ngu đêm nay tuyệt đối đừng đi ngủ.
Khi đi ngang qua sân Hạ gia, Lâm Mẫn Ngọc còn rất dịu dàng lễ phép mà chào hỏi chị dâu cả Hà Hướng Anh.
Chờ khi bóng dáng Lâm Mẫn Ngọc hoàn toàn biến mất ở cổng Hạ gia rồi, chị dâu Hà Hướng Anh mới nhìn Giang Ngu, nói:
“Thanh niên tri thức Lâm lại tới tìm em nữa?”
“Sao vậy chị dâu?”
Lúc này Giang Ngu mới nhìn về phía chị dâu cả Hạ gia đang mặc bộ đồ vải bố màu xám, mộc mạc vô cùng kia.
Tuy chị ấy mới ba mươi mấy tuổi, nhưng vào thời đại thiếu thốn lương thực, phải làm việc nhiều mới có ăn này, dù là nam hay nữ đều có vẻ già hơn tuổi.
Có điều, trong trí nhớ của nguyên chủ, chị dâu Hạ gia rất tốt tính, gương mặt đen gầy lúc nào cũng ôn hòa nhẹ nhàng, cũng tốt với nguyên chủ.
Cho nên Giang Ngu rất tôn trọng chị ấy, cô cũng cảm thấy may mắn vì khi mình xuyên qua có mang theo ngón tay vàng.
Nhưng lúc này Lâm Mẫn Ngọc đã biết đứa con thứ tư của Hạ gia chính là nam chính tương lai vô cùng có tiền đồ, cho dù có cơ hội về thành, hẳn Lâm Mẫn Ngọc cũng không nỡ đi.
Cô ta còn đang muốn “đồng cam cộng khổ” gả cho nam chính đây!
Lâm Mẫn Ngọc có thể bày ra vẻ mặt bạch liên hoa, đương nhiên Giang Ngu cũng có thể bày ra vẻ trà xanh.
Cô bày ra dáng vẻ ngọt ngào kiểu đã thấu hiểu đối phương, nói:
“Mẫn Ngọc, mình biết cậu cũng chỉ muốn tốt cho mình thôi! Cậu yên tâm, chắc chắn anh Triệu sẽ không hiểu lầm mình đâu. Anh ấy đã nói rồi, mình nói gì anh ấy cũng sẽ tin mình.”
Nhắc tới Triệu Nguy Kim, mặt Giang Ngu đỏ ửng lên kiểu xấu hổ, trông như thiếu nữ đã hoàn toàn chìm đắm vào tình yêu tươi đẹp.
Lâm Mẫn Ngọc thấy Giang Ngu vừa nhắc tới Triệu Nguy Kim đã bày ra vẻ mặt xấu hổ như ngày xưa, lại biết rõ Giang Ngu muốn được về thành như thế nào, lúc này cô ta mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù cô ta không cầm được đơn xin ly hôn, nhưng nghĩ tới đêm nay Giang Ngu sẽ cùng tên khốn nạn Triệu Nguy Kim chạy trốn, dựa vào hiểu biết của cô ta với Triệu Nguy Kim, đến lúc đó, đừng nói là được quay về Bắc thị, Giang Ngu muốn trở lại Hạ gia thôn làm vợ của Hạ Đông Đình cũng không thể.
Hơn nữa, nửa đêm hôm nay Nhị Bảo sẽ sốt cao, mà lúc đó Giang Ngu đã bỏ chạy với Triệu Nguy Kim rồi, việc cô ta nửa đêm cõng Nhị Bảo đi vài chục dặm tới huyện thành sẽ khiến anh Hạ ghi nhớ ân tình của cô ta suốt đời, còn có thể giẫm lên Giang Ngu để tẩy sạch danh tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ tới đây, Lâm Mẫn Ngọc mới tạm thời thở phào. Cô ta đặt bao quần áo xuống rồi lại dỗ dành Giang Ngu thêm vài câu nữa.
Đương nhiên, phần lớn đều là khen Triệu Nguy Kim biết ý cỡ nào, biết giữ khoảng cách với các nữ đồng chí khác ra sao, trong lòng yêu Giang Ngu đến mức nào, dặn Giang Ngu đêm nay tuyệt đối đừng đi ngủ.
Khi đi ngang qua sân Hạ gia, Lâm Mẫn Ngọc còn rất dịu dàng lễ phép mà chào hỏi chị dâu cả Hà Hướng Anh.
Chờ khi bóng dáng Lâm Mẫn Ngọc hoàn toàn biến mất ở cổng Hạ gia rồi, chị dâu Hà Hướng Anh mới nhìn Giang Ngu, nói:
“Thanh niên tri thức Lâm lại tới tìm em nữa?”
“Sao vậy chị dâu?”
Lúc này Giang Ngu mới nhìn về phía chị dâu cả Hạ gia đang mặc bộ đồ vải bố màu xám, mộc mạc vô cùng kia.
Tuy chị ấy mới ba mươi mấy tuổi, nhưng vào thời đại thiếu thốn lương thực, phải làm việc nhiều mới có ăn này, dù là nam hay nữ đều có vẻ già hơn tuổi.
Có điều, trong trí nhớ của nguyên chủ, chị dâu Hạ gia rất tốt tính, gương mặt đen gầy lúc nào cũng ôn hòa nhẹ nhàng, cũng tốt với nguyên chủ.
Cho nên Giang Ngu rất tôn trọng chị ấy, cô cũng cảm thấy may mắn vì khi mình xuyên qua có mang theo ngón tay vàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro