Tn70: Cứu Mạng! Thương Binh Sắp Bị Cô Vợ Xinh Đẹp Dị Năng Làm Tức Điên
Ông Mã Hoảng Sợ...
Hạnh Phúc Nịnh Mông
2024-08-20 17:13:43
Với câu hỏi này, câu trả lời của Kiều Niệm Dao chính là: Lúc nhặt nấm nhìn thấy, tiện tay đào.
Ông Mã không nói nên lời.
Đến đại đội, đúng lúc chạm mặt mẹ của Tống Thanh Sơn.
Mẹ Thanh Sơn thấy Kiều Niệm Dao mời ông Mã đến, nói: "Vợ Thanh Phong à, sao lại mời ông Mã đến vậy? Thanh Phong có chuyện gì sao?"
"Không sao, cháu chỉ mời ông Mã đến khám lại cho Thanh Phong thôi."
Nghe lời này, mẹ Thanh Sơn lập tức hiểu.
Vợ Chu Tiểu Sơn, Ngô Mỹ Lan nhìn thấy từ xa, chờ lúc cô ta bước tới, Kiều Niệm Dao đã dẫn ông Mã đi xa.
Liền hỏi mẹ Thanh Sơn: "Thím, có chuyện gì vậy? Sao em dâu cháu lại mời ông Mã tới?"
Mẹ Thanh Sơn liếc cô ta một cái, nói: "Còn có thể là chuyện gì nữa, muốn chữa khỏi cho Thanh Phong đó."
Bà ấy có chút thương cảm, hiển nhiên không tin Tống Thanh Phong sẽ khỏi bệnh.
Ngô Mỹ Lan nhếch môi: "Nếu chữa khỏi được, đúng là không thể tốt hơn!"
"Đúng vậy, Thanh Phong còn trẻ mà." Mẹ Thanh Sơn cũng nghĩ như vậy, nhưng khuya hôm trước, đại đội trưởng Tống về, bà ấy đã hỏi rồi.
Nếu không phải quân đội hết cách, thì sẽ đưa về như vậy sao?
Ngô Mỹ Lan không nói gì, xoay người rời đi.
Cô ta sẽ không qua thăm dù là một bước.
Nghĩ đến mỗi năm phải giao ba mươi cân lương thực, đúng là phiền chết!
Nếu biết, hai năm trước đã không nhận hai cân đường đỏ Tống Thanh Phong mang qua.
Kiều Niệm Dao không quan tâm người khác nghĩ gì, lúc cô dẫn ông Mã về, Chu Tả đã về rồi.
Dù sao từ công xã qua phải mất hai giờ.
"Chàng trai, vợ cậu chăm sóc cậu rất tốt." Ông Mã vào nhà, nhìn thấy Tống Thanh Phong, các trạng thái đều rất tốt.
Tống Thanh Phong bất ngờ hỏi: "Ông, sao ông lại tới?"
"Vợ cậu chi số tiền lớn mời tôi tới khám cho cậu, tôi liền tới." Ông Mã nói.
Kiều Niệm Dao đã bê một vò rượu nhân sâm từ phòng bên cạnh sang: "Lát nữa ông mang về, từ từ uống."
Vò rượu nhân sâm này vẫn chưa được khui.
Ông Mã thấy một vò rượu nhân sâm lớn như vậy, đương nhiên muốn kiểm hàng thử, sau khi mở ra, mùi vị lại càng thượng đẳng, lại nhìn ba cây nhân sâm tuổi không nhỏ bên trong, trợn to mắt nói: "Nhân sâm trên núi, chẳng lẽ đều để cháu đào rồi sao?"
"Không biết, tùy tiện đào thôi."
Ông Mã: "..."
Kiều Niệm Dao: "Ông dạy tôi bí mật bất truyền như vậy, theo lý tôi nên gọi ông một tiếng sư phụ, dù ông có đồng ý hay không, tiếng sư phụ này tôi đều phải gọi."
Ông Mã vội vàng nhìn ra ngoài, may là không có ai, vội nói: "Mau dậy, mau đứng dậy đi."
Kiều Niệm Dao nhìn ông: "Vậy đồ đệ này, ông có nhận không?"
Ông Mã không nói nên lời.
Đến đại đội, đúng lúc chạm mặt mẹ của Tống Thanh Sơn.
Mẹ Thanh Sơn thấy Kiều Niệm Dao mời ông Mã đến, nói: "Vợ Thanh Phong à, sao lại mời ông Mã đến vậy? Thanh Phong có chuyện gì sao?"
"Không sao, cháu chỉ mời ông Mã đến khám lại cho Thanh Phong thôi."
Nghe lời này, mẹ Thanh Sơn lập tức hiểu.
Vợ Chu Tiểu Sơn, Ngô Mỹ Lan nhìn thấy từ xa, chờ lúc cô ta bước tới, Kiều Niệm Dao đã dẫn ông Mã đi xa.
Liền hỏi mẹ Thanh Sơn: "Thím, có chuyện gì vậy? Sao em dâu cháu lại mời ông Mã tới?"
Mẹ Thanh Sơn liếc cô ta một cái, nói: "Còn có thể là chuyện gì nữa, muốn chữa khỏi cho Thanh Phong đó."
Bà ấy có chút thương cảm, hiển nhiên không tin Tống Thanh Phong sẽ khỏi bệnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngô Mỹ Lan nhếch môi: "Nếu chữa khỏi được, đúng là không thể tốt hơn!"
"Đúng vậy, Thanh Phong còn trẻ mà." Mẹ Thanh Sơn cũng nghĩ như vậy, nhưng khuya hôm trước, đại đội trưởng Tống về, bà ấy đã hỏi rồi.
Nếu không phải quân đội hết cách, thì sẽ đưa về như vậy sao?
Ngô Mỹ Lan không nói gì, xoay người rời đi.
Cô ta sẽ không qua thăm dù là một bước.
Nghĩ đến mỗi năm phải giao ba mươi cân lương thực, đúng là phiền chết!
Nếu biết, hai năm trước đã không nhận hai cân đường đỏ Tống Thanh Phong mang qua.
Kiều Niệm Dao không quan tâm người khác nghĩ gì, lúc cô dẫn ông Mã về, Chu Tả đã về rồi.
Dù sao từ công xã qua phải mất hai giờ.
"Chàng trai, vợ cậu chăm sóc cậu rất tốt." Ông Mã vào nhà, nhìn thấy Tống Thanh Phong, các trạng thái đều rất tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Thanh Phong bất ngờ hỏi: "Ông, sao ông lại tới?"
"Vợ cậu chi số tiền lớn mời tôi tới khám cho cậu, tôi liền tới." Ông Mã nói.
Kiều Niệm Dao đã bê một vò rượu nhân sâm từ phòng bên cạnh sang: "Lát nữa ông mang về, từ từ uống."
Vò rượu nhân sâm này vẫn chưa được khui.
Ông Mã thấy một vò rượu nhân sâm lớn như vậy, đương nhiên muốn kiểm hàng thử, sau khi mở ra, mùi vị lại càng thượng đẳng, lại nhìn ba cây nhân sâm tuổi không nhỏ bên trong, trợn to mắt nói: "Nhân sâm trên núi, chẳng lẽ đều để cháu đào rồi sao?"
"Không biết, tùy tiện đào thôi."
Ông Mã: "..."
Kiều Niệm Dao: "Ông dạy tôi bí mật bất truyền như vậy, theo lý tôi nên gọi ông một tiếng sư phụ, dù ông có đồng ý hay không, tiếng sư phụ này tôi đều phải gọi."
Ông Mã vội vàng nhìn ra ngoài, may là không có ai, vội nói: "Mau dậy, mau đứng dậy đi."
Kiều Niệm Dao nhìn ông: "Vậy đồ đệ này, ông có nhận không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro