Tn70: Cứu Mạng! Thương Binh Sắp Bị Cô Vợ Xinh Đẹp Dị Năng Làm Tức Điên
Tài Sản Và Tiền...
Hạnh Phúc Nịnh Mông
2024-08-20 17:13:43
Mặc dù thời gian Tống Thanh Phong ở bên cạnh cô không nhiều nhưng vừa nghĩ đến đây, trái tim anh lại nhói lên.
Thế nên anh mới lấy tiền ra.
Đây cũng là thái độ của anh.
Kiều Niệm Dao cũng biết điều đó, anh đã lấy hết toàn bộ tài sản trong nhà ra như vậy chứng tỏ anh đã nghĩ thoáng, không đuổi cô đi nữa.
"Em cho anh xem cái này."
Nói rồi, cô đi lấy sổ tiết kiệm trong nhà ra cho anh xem: "Anh xem đi."
Cuốn sổ tiết kiệm này do chính cô mở.
Tống Thanh Phong không nhúc nhích: "Em cứ cất đi."
Kiều Niệm Dao đành mở ra cho anh xem tài sản: "Anh cứ xem đi."
Tống Thanh Phong bất đắc dĩ, chỉ đành mở mắt ra nhìn, sau khi nhìn thấy con số trên cuốn sổ, anh sửng sốt: "Hai ngàn?"
"Em đã gửi tiết kiệm dài hạn số tiền hai ngàn này, trong tay em vẫn còn hơn ba trăm đồng dự trữ không gửi vào đây." Kiều Niệm Dao gật đầu nói.
Tống Thanh Phong nhìn cô: "Anh đã để lại cho em hai trăm."
Anh còn tưởng hai năm qua cô không dùng đến hai trăm đồng kia nên mới gửi tiết kiệm.
Vốn định để lại cho cô nhiều hơn một chút, dù sao anh cũng không ở nhà, không biết bao giờ về được, nếu cô có tiền trong tay thì khi gặp chuyện cũng dễ giải quyết. Nhưng khi đó cô không chịu cầm thêm nên anh chỉ để lại hai trăm.
Kiều Niệm Dao giải thích: "Mùa hè năm ngoái, chỗ chúng ta có một đợt mưa to rất lâu, sau cơn mưa, em và mấy chị dâu Quế Liên, chị dâu Ngô lên núi hái nấm, tình cờ phát hiện một cái hộp rách nát bị nước mưa làm trông đất cát bẩn bên ngoài. Mở ra mới thấy bên trong có mấy cặp vòng ngọc, còn có mấy lá vàng con cá. Thế là em mới giấu đi, lá vàng con cá và vòng ngọc đều được chôn ở sân sau nhà mình, em chỉ đi cầm một cặp vòng ngọc. Sau đó, em tranh thủ lên thành phố, gửi nó vào một cửa hàng ký gửi, còn nhờ bác gái út giúp làm giấy chứng minh, bác gái út cũng biết chuyện này. Tiền cầm vòng ngọc đều được gửi vào sổ tiết kiệm."
Trên núi làm gì có vòng ngọc với lá vàng con cá, mà nếu có thì cũng chẳng đến lượt cô.
Cô lấy từ trong không gian ra đó.
Trong không gian có một đống vòng ngọc thượng đẳng, cô chỉ lấy mấy cặp bình thường nhất ra thôi, chỉ một đôi trong số đó cũng đã cầm được nhiều tiền như vậy.
Trong không gian có rất nhiều vàng thỏi, kích thước lớn nhỏ không đều nhau, cô cảm giác chỗ đó phải đến cả ngàn cân, chẳng qua không tiện lấy ra thôi.
Nhân dịp lúc anh không ở nhà, kiếm ít tiền tài bất chính cũng không phải chuyện xấu.
Đợi đến lúc anh về thì tiền đã ở trong sổ tiết kiệm, vàng và vòng ngọc cũng đã chôn ở sân sau, cô muốn nói lai lịch nó thế nào chẳng được.
Thế nên anh mới lấy tiền ra.
Đây cũng là thái độ của anh.
Kiều Niệm Dao cũng biết điều đó, anh đã lấy hết toàn bộ tài sản trong nhà ra như vậy chứng tỏ anh đã nghĩ thoáng, không đuổi cô đi nữa.
"Em cho anh xem cái này."
Nói rồi, cô đi lấy sổ tiết kiệm trong nhà ra cho anh xem: "Anh xem đi."
Cuốn sổ tiết kiệm này do chính cô mở.
Tống Thanh Phong không nhúc nhích: "Em cứ cất đi."
Kiều Niệm Dao đành mở ra cho anh xem tài sản: "Anh cứ xem đi."
Tống Thanh Phong bất đắc dĩ, chỉ đành mở mắt ra nhìn, sau khi nhìn thấy con số trên cuốn sổ, anh sửng sốt: "Hai ngàn?"
"Em đã gửi tiết kiệm dài hạn số tiền hai ngàn này, trong tay em vẫn còn hơn ba trăm đồng dự trữ không gửi vào đây." Kiều Niệm Dao gật đầu nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Thanh Phong nhìn cô: "Anh đã để lại cho em hai trăm."
Anh còn tưởng hai năm qua cô không dùng đến hai trăm đồng kia nên mới gửi tiết kiệm.
Vốn định để lại cho cô nhiều hơn một chút, dù sao anh cũng không ở nhà, không biết bao giờ về được, nếu cô có tiền trong tay thì khi gặp chuyện cũng dễ giải quyết. Nhưng khi đó cô không chịu cầm thêm nên anh chỉ để lại hai trăm.
Kiều Niệm Dao giải thích: "Mùa hè năm ngoái, chỗ chúng ta có một đợt mưa to rất lâu, sau cơn mưa, em và mấy chị dâu Quế Liên, chị dâu Ngô lên núi hái nấm, tình cờ phát hiện một cái hộp rách nát bị nước mưa làm trông đất cát bẩn bên ngoài. Mở ra mới thấy bên trong có mấy cặp vòng ngọc, còn có mấy lá vàng con cá. Thế là em mới giấu đi, lá vàng con cá và vòng ngọc đều được chôn ở sân sau nhà mình, em chỉ đi cầm một cặp vòng ngọc. Sau đó, em tranh thủ lên thành phố, gửi nó vào một cửa hàng ký gửi, còn nhờ bác gái út giúp làm giấy chứng minh, bác gái út cũng biết chuyện này. Tiền cầm vòng ngọc đều được gửi vào sổ tiết kiệm."
Trên núi làm gì có vòng ngọc với lá vàng con cá, mà nếu có thì cũng chẳng đến lượt cô.
Cô lấy từ trong không gian ra đó.
Trong không gian có một đống vòng ngọc thượng đẳng, cô chỉ lấy mấy cặp bình thường nhất ra thôi, chỉ một đôi trong số đó cũng đã cầm được nhiều tiền như vậy.
Trong không gian có rất nhiều vàng thỏi, kích thước lớn nhỏ không đều nhau, cô cảm giác chỗ đó phải đến cả ngàn cân, chẳng qua không tiện lấy ra thôi.
Nhân dịp lúc anh không ở nhà, kiếm ít tiền tài bất chính cũng không phải chuyện xấu.
Đợi đến lúc anh về thì tiền đã ở trong sổ tiết kiệm, vàng và vòng ngọc cũng đã chôn ở sân sau, cô muốn nói lai lịch nó thế nào chẳng được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro