[Tn70] Đẹp Trai Tàn Bạo Và Thiên Kim Mỹ Nhân: Mở Đầu Cuồng Xé Cực Phẩm
Anh Muốn Tìm Đư...
Thán Khảo Tra Tra
2024-11-24 13:32:00
Bí thư Cảnh Lương nhận tiền, cam đoan nói: “Anh yên tâm, tôi nhất định bảo Tiểu Thiên cất kỹ, tuyệt đối sẽ không thiếu một phân nào.”
“Ừ.”
Tần Sương thấy bàn giao xong rồi, nói thẳng: “Nếu nơi này đã ổn thỏa rồi, vậy cháu đi về trước, dù sao hai cô gái nhỏ ở nhà, cháu cũng lo lắng.”
“Chú tiễn cháu, đi thôi.”
Tần Sương cũng không khách khí, dù sao sau này cô cũng coi như là người trong thôn.
Đi được một đoạn, Tần Sương mới nói: “Chú đội trưởng, đừng tiễn nữa, cháu có thể tìm được nhà, ngày mai cháu lại đến nhà thăm hỏi.”
“Được, vừa hay chiều mai phát lương thực cho thanh niên tri thức mới, nhớ đừng quên là được.”
“Được, chú, tạm biệt.”
Tần Sương nhân lúc ánh sáng còn soi rọi yếu ớt, nhanh chóng đi về nhà.
Lá gan cô rất lớn, nhưng trong nhà còn có một đứa khóc nhè, nếu về muộn, không biết chừng sẽ sợ hãi thành cái dạng gì nữa.
Dưới chân núi, Mục Nghiệp Kiêu và Vu Viên Viên miễn cưỡng dọn dẹp sạch sẽ phòng ngủ, thật sự là chưa dọn xong, trời đã tối rồi.
Bọn họ vừa mới tới chỗ này, cũng không chuẩn bị đèn dầu và nến.
Sắc trời càng ngày càng tối, hai người cũng có chút bắt đầu sợ hãi.
Đặc biệt là không có hàng xóm xung quanh.
Tần Sương vừa trở về, hai người còn đang hoảng sợ.
“Hu hu... Sương Sương cuối cùng cậu đã trở về, nơi này thật tối quá.”
“Được rồi, không phải tôi đã về rồi à, các cậu không mang nến theo sao? Hoặc là đốt củi đống lửa cũng được, thật sự là phục hai cậu, tự dọa mình thành như vậy.”
Mục Nghiệp Kiêu có chút xấu hổ nói: “Cái đó bọn tôi không có kinh nghiệm khi ra ngoài, cho nên rất nhiều thứ đều không có, vả lại hai gian phòng ngủ dọn dẹp sơ sơ sạch sẽ rồi, nếu muốn sạch hơn một chút cũng chỉ có thể đợi ngày mai lại dọn dẹp.”
“Không sao, có thể ngủ là tốt rồi, buổi tối có tôi ở đây, hai người yên tâm ngủ đi.”
“Chờ tường nhà cao hơn một chút, tôi sẽ nuôi chó, cam đoan không ai dám tới nhà chúng ta.”
“Được được, bọn tôi nghe cậu.”
Vu Viên Viên ôm cánh tay Tần Sương, vẫn là đi theo đại lão mới có cảm giác an toàn.
Tần Sương nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, bất đắc dĩ nói: “Đừng đứng ở trong sân, nhanh đi trải giường, tôi ngủ một mình, hai người ngủ chung một phòng, vừa hay trong hành lý tôi có đủ nồi niêu xoong chảo, lại cho hai người một bao nến, tôi thì một cái đèn dầu, chờ ngày mai thiếu cái gì thì nói, đến lúc đó cùng nhau bổ sung.”
Hai người: “Được.”
“Ừ.”
Tần Sương thấy bàn giao xong rồi, nói thẳng: “Nếu nơi này đã ổn thỏa rồi, vậy cháu đi về trước, dù sao hai cô gái nhỏ ở nhà, cháu cũng lo lắng.”
“Chú tiễn cháu, đi thôi.”
Tần Sương cũng không khách khí, dù sao sau này cô cũng coi như là người trong thôn.
Đi được một đoạn, Tần Sương mới nói: “Chú đội trưởng, đừng tiễn nữa, cháu có thể tìm được nhà, ngày mai cháu lại đến nhà thăm hỏi.”
“Được, vừa hay chiều mai phát lương thực cho thanh niên tri thức mới, nhớ đừng quên là được.”
“Được, chú, tạm biệt.”
Tần Sương nhân lúc ánh sáng còn soi rọi yếu ớt, nhanh chóng đi về nhà.
Lá gan cô rất lớn, nhưng trong nhà còn có một đứa khóc nhè, nếu về muộn, không biết chừng sẽ sợ hãi thành cái dạng gì nữa.
Dưới chân núi, Mục Nghiệp Kiêu và Vu Viên Viên miễn cưỡng dọn dẹp sạch sẽ phòng ngủ, thật sự là chưa dọn xong, trời đã tối rồi.
Bọn họ vừa mới tới chỗ này, cũng không chuẩn bị đèn dầu và nến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc trời càng ngày càng tối, hai người cũng có chút bắt đầu sợ hãi.
Đặc biệt là không có hàng xóm xung quanh.
Tần Sương vừa trở về, hai người còn đang hoảng sợ.
“Hu hu... Sương Sương cuối cùng cậu đã trở về, nơi này thật tối quá.”
“Được rồi, không phải tôi đã về rồi à, các cậu không mang nến theo sao? Hoặc là đốt củi đống lửa cũng được, thật sự là phục hai cậu, tự dọa mình thành như vậy.”
Mục Nghiệp Kiêu có chút xấu hổ nói: “Cái đó bọn tôi không có kinh nghiệm khi ra ngoài, cho nên rất nhiều thứ đều không có, vả lại hai gian phòng ngủ dọn dẹp sơ sơ sạch sẽ rồi, nếu muốn sạch hơn một chút cũng chỉ có thể đợi ngày mai lại dọn dẹp.”
“Không sao, có thể ngủ là tốt rồi, buổi tối có tôi ở đây, hai người yên tâm ngủ đi.”
“Chờ tường nhà cao hơn một chút, tôi sẽ nuôi chó, cam đoan không ai dám tới nhà chúng ta.”
“Được được, bọn tôi nghe cậu.”
Vu Viên Viên ôm cánh tay Tần Sương, vẫn là đi theo đại lão mới có cảm giác an toàn.
Tần Sương nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, bất đắc dĩ nói: “Đừng đứng ở trong sân, nhanh đi trải giường, tôi ngủ một mình, hai người ngủ chung một phòng, vừa hay trong hành lý tôi có đủ nồi niêu xoong chảo, lại cho hai người một bao nến, tôi thì một cái đèn dầu, chờ ngày mai thiếu cái gì thì nói, đến lúc đó cùng nhau bổ sung.”
Hai người: “Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro