[Tn70] Đẹp Trai Tàn Bạo Và Thiên Kim Mỹ Nhân: Mở Đầu Cuồng Xé Cực Phẩm
Có Phúc Không C...
Thán Khảo Tra Tra
2024-11-07 22:57:30
Đội trưởng đội công an thấy cô gái dứt khoát như vậy, vung tay về phía sau, cấp dưới thấy thế muốn đi bắt người.
Tần Kiến Vũ thấy đối phương muốn tới thật, lập tức mở miệng nói: “Chúng tôi dọn đồ xong rồi đi, sẽ không làm phiền đồng chí công an nữa.” Nếu thật sự bị ép ra ngoài, bộ dáng cũng quá khó coi rồi.
Sau đó nhìn sang người vợ bên cạnh, ý bảo còn không mau đi lấy đồ?
...
Cuối cùng dưới cái nhìn của mọi người, Tần Sương rốt cục đuổi đi những cực phẩm này đi.
Ngay cả mấy người đàn ông bị đánh, cũng nhờ sự giúp đỡ của công an, xách cổ áo kéo ra ngoài.
Sau khi bà cụ được Tần Tuyết dìu ra khỏi sân, đã có ý định giết người trong lòng.
Nếu sớm biết sẽ như vậy, sẽ không để cho tiểu tiện nhân này xuống nông thôn, trực tiếp bán rồi đổi lễ hỏi, sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Chỉ tiếc, hiện tại nói cái gì cũng đã muộn.
Mà hàng xóm xung quanh thấy mọi chuyện đã giải quyết xong thì rời khỏi hiện trường ăn dưa.
Chỉ có Tần Sương, nhìn bóng lưng mấy người rời đi, nghĩ đến bước kế tiếp.
Đội trưởng đội công an cũng thấy mọi chuyện được giải quyết ổn thõa, nói với Tần Sương: “Đồng chí Tần, nếu ở đây không còn việc gì, vậy chúng tôi về trước, nếu có khó khăn, nhớ đi tìm tôi, tôi họ Triệu, tên là Triệu Vũ.”
“Được rồi anh Triệu, phiền các anh đi một chuyến rồi.”
“Không sao, vì nhân dân phục vụ.”
Chờ Tần Sương cuối cùng cũng tiễn đồng chí công an xong xuôi, về đến nhà, lập tức đóng sầm cửa sân lại.
Đáng thương là bốn bức tường xung quanh, đã bị đập thành mấy cái hố.
Nhưng rất nhanh thôi cô sẽ rời khỏi nơi này, không thèm để ý đến những thứ này nữa.
Sau đó trở lại phòng, đem tất cả đồ vật đáng giá trong phòng, thu tất cả vào không gian.
Đặc biệt là radio và máy may.
Những thứ này, hiện nay là đồ tốt có tiền mà không có phiếu cũng không thể mua được.
Dù có bán, cũng sẽ không bán rẻ cho người khác.
Còn có số tiền đã đòi lại và tiền gửi ngân hàng lúc trước, cẩn thận đếm một chút được 2000 đồng, cộng thêm 100 đồng vốn ban đầu.
Cho dù xuống nông thôn, cô cũng coi như là phú bà trong phú bà.
Sau đó nhìn xuống lịch trên tường.
Đang hiển thị: Ngày 5 tháng 8 năm 1974.
Xem ra, cô phải đợi đến 80 năm mới có thể triển khai kế hoạch lớn.
“Ục ục ục.”
Nghe bụng kêu gào, Tần Sương mới nhớ tới đã lâu rồi mình chưa ăn cơm.
Cô xoay người ra khỏi nhà chính, đi tới phòng bếp.
Tần Kiến Vũ thấy đối phương muốn tới thật, lập tức mở miệng nói: “Chúng tôi dọn đồ xong rồi đi, sẽ không làm phiền đồng chí công an nữa.” Nếu thật sự bị ép ra ngoài, bộ dáng cũng quá khó coi rồi.
Sau đó nhìn sang người vợ bên cạnh, ý bảo còn không mau đi lấy đồ?
...
Cuối cùng dưới cái nhìn của mọi người, Tần Sương rốt cục đuổi đi những cực phẩm này đi.
Ngay cả mấy người đàn ông bị đánh, cũng nhờ sự giúp đỡ của công an, xách cổ áo kéo ra ngoài.
Sau khi bà cụ được Tần Tuyết dìu ra khỏi sân, đã có ý định giết người trong lòng.
Nếu sớm biết sẽ như vậy, sẽ không để cho tiểu tiện nhân này xuống nông thôn, trực tiếp bán rồi đổi lễ hỏi, sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Chỉ tiếc, hiện tại nói cái gì cũng đã muộn.
Mà hàng xóm xung quanh thấy mọi chuyện đã giải quyết xong thì rời khỏi hiện trường ăn dưa.
Chỉ có Tần Sương, nhìn bóng lưng mấy người rời đi, nghĩ đến bước kế tiếp.
Đội trưởng đội công an cũng thấy mọi chuyện được giải quyết ổn thõa, nói với Tần Sương: “Đồng chí Tần, nếu ở đây không còn việc gì, vậy chúng tôi về trước, nếu có khó khăn, nhớ đi tìm tôi, tôi họ Triệu, tên là Triệu Vũ.”
“Được rồi anh Triệu, phiền các anh đi một chuyến rồi.”
“Không sao, vì nhân dân phục vụ.”
Chờ Tần Sương cuối cùng cũng tiễn đồng chí công an xong xuôi, về đến nhà, lập tức đóng sầm cửa sân lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đáng thương là bốn bức tường xung quanh, đã bị đập thành mấy cái hố.
Nhưng rất nhanh thôi cô sẽ rời khỏi nơi này, không thèm để ý đến những thứ này nữa.
Sau đó trở lại phòng, đem tất cả đồ vật đáng giá trong phòng, thu tất cả vào không gian.
Đặc biệt là radio và máy may.
Những thứ này, hiện nay là đồ tốt có tiền mà không có phiếu cũng không thể mua được.
Dù có bán, cũng sẽ không bán rẻ cho người khác.
Còn có số tiền đã đòi lại và tiền gửi ngân hàng lúc trước, cẩn thận đếm một chút được 2000 đồng, cộng thêm 100 đồng vốn ban đầu.
Cho dù xuống nông thôn, cô cũng coi như là phú bà trong phú bà.
Sau đó nhìn xuống lịch trên tường.
Đang hiển thị: Ngày 5 tháng 8 năm 1974.
Xem ra, cô phải đợi đến 80 năm mới có thể triển khai kế hoạch lớn.
“Ục ục ục.”
Nghe bụng kêu gào, Tần Sương mới nhớ tới đã lâu rồi mình chưa ăn cơm.
Cô xoay người ra khỏi nhà chính, đi tới phòng bếp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro