[Tn70] Đẹp Trai Tàn Bạo Và Thiên Kim Mỹ Nhân: Mở Đầu Cuồng Xé Cực Phẩm
Đây Là Đợi Khôn...
Thán Khảo Tra Tra
2024-11-07 22:57:30
Tần Việt bực bội nói: “Các cậu không nói thì ai biết, chờ nhận tiền, chúng ta đi uống rượu, đừng tưởng rằng tôi không biết, cậu và quả phụ nhà người ta có một chân.”
“Được...được rồi.”
Sau đó nhìn về phía người phụ nữ trên giường, lẩm bẩm nói: “Em gái, xin lỗi, muốn trách em thì trách anh họ em đi.” Sau đó sẽ đưa tay bắt người.
Kết quả nghênh đón anh ta, là một nắm đấm hung mãnh.
“Rầm!”
“Bang bang bang~!”
“Ngao…”
Ban đêm yên tĩnh, đột nhiên xuất hiện tiếng gào thét, đánh thức hàng xóm chung quanh.
“Nhà ai giết heo? Đêm hôm khuya khoắt hù chết người.”
“Không phải là kẻ trộm vào nhà ai chứ?”
Hàng xóm giật mình tỉnh giấc, nhao nhao đứng dậy kiểm tra.
Thẳng đến Tần Sương hô: “Người đâu đến đây, có kẻ đột nhập cướp bóc!”
Hàng xóm xung quanh vừa nghe là biết ngay nhà của cô nhóc Tần Sương, lập tức lấy đèn pin trong nhà ra, đi ra ngoài.
Mà giờ phút này ba người đàn ông vào nhà đều bị đánh cho mặt mũi bầm dập.
Nhìn nữ sát thần Tần Sương, trong nháy mắt thầm nghĩ xong đời rồi.
Sắp ăn cơm miễn phí một ngày ba bữa.
Chỉ có vẻ mặt Tần Việt âm u.
Anh ta không ngờ cô nhóc này đánh nhau giỏi như vậy, còn miễn dịch với thuốc mê.
Sau khi Tần Sương dẫn người đi vào, nói: “Các chú thím, những người này đột nhập vào nhà cướp bóc không nói, còn muốn đem tôi đang mê mang bán cho bọn buôn người, vừa nhìn chính là tội phạm lành nghề, không chừng đã từng bán con nhà ai, các chú giúp cháu trông chừng bọn họ, cháu muốn đi báo công an.”
Hàng xóm vừa nghe, nhất thời tức giận không thôi.
Bọn họ ghét nhất là bọn súc sinh buôn người.
Sau đó một chú đứng ra nói: “Nhóc con, chú giúp con đi báo án, về nhanh thôi.”
Không đợi Tần Sương nói không cần, người đã đi ra ngoài.
Trương Cường bên cạnh Tần Việt thấy lớn chuyện, vội vàng nói: “Chúng tôi đều bị Tần Việt sai khiến, bọn buôn người cũng là cậu ta tìm, cầu xin em gái tha cho bọn anh đi, bọn anh không dám nữa.”
Một người đàn ông khác thấy vậy, cũng mở miệng cầu xin tha thứ nói: “Chúng tôi đều bị Tần Việt bức ép, chúng tôi cũng không dám nữa, chúng tôi trên có mẹ già, cầu em gái thả chúng tôi một lần đi!”
Tần Việt thấy anh em khai ra như vậy, lập tức nổi lên ý định giết người.
Nhất là khi nhìn về phía Tần Sương, âm hiểm nói: “Tôi là anh họ cô, mau thả chúng tôi rời đi, nếu không cha tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
“Được...được rồi.”
Sau đó nhìn về phía người phụ nữ trên giường, lẩm bẩm nói: “Em gái, xin lỗi, muốn trách em thì trách anh họ em đi.” Sau đó sẽ đưa tay bắt người.
Kết quả nghênh đón anh ta, là một nắm đấm hung mãnh.
“Rầm!”
“Bang bang bang~!”
“Ngao…”
Ban đêm yên tĩnh, đột nhiên xuất hiện tiếng gào thét, đánh thức hàng xóm chung quanh.
“Nhà ai giết heo? Đêm hôm khuya khoắt hù chết người.”
“Không phải là kẻ trộm vào nhà ai chứ?”
Hàng xóm giật mình tỉnh giấc, nhao nhao đứng dậy kiểm tra.
Thẳng đến Tần Sương hô: “Người đâu đến đây, có kẻ đột nhập cướp bóc!”
Hàng xóm xung quanh vừa nghe là biết ngay nhà của cô nhóc Tần Sương, lập tức lấy đèn pin trong nhà ra, đi ra ngoài.
Mà giờ phút này ba người đàn ông vào nhà đều bị đánh cho mặt mũi bầm dập.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn nữ sát thần Tần Sương, trong nháy mắt thầm nghĩ xong đời rồi.
Sắp ăn cơm miễn phí một ngày ba bữa.
Chỉ có vẻ mặt Tần Việt âm u.
Anh ta không ngờ cô nhóc này đánh nhau giỏi như vậy, còn miễn dịch với thuốc mê.
Sau khi Tần Sương dẫn người đi vào, nói: “Các chú thím, những người này đột nhập vào nhà cướp bóc không nói, còn muốn đem tôi đang mê mang bán cho bọn buôn người, vừa nhìn chính là tội phạm lành nghề, không chừng đã từng bán con nhà ai, các chú giúp cháu trông chừng bọn họ, cháu muốn đi báo công an.”
Hàng xóm vừa nghe, nhất thời tức giận không thôi.
Bọn họ ghét nhất là bọn súc sinh buôn người.
Sau đó một chú đứng ra nói: “Nhóc con, chú giúp con đi báo án, về nhanh thôi.”
Không đợi Tần Sương nói không cần, người đã đi ra ngoài.
Trương Cường bên cạnh Tần Việt thấy lớn chuyện, vội vàng nói: “Chúng tôi đều bị Tần Việt sai khiến, bọn buôn người cũng là cậu ta tìm, cầu xin em gái tha cho bọn anh đi, bọn anh không dám nữa.”
Một người đàn ông khác thấy vậy, cũng mở miệng cầu xin tha thứ nói: “Chúng tôi đều bị Tần Việt bức ép, chúng tôi cũng không dám nữa, chúng tôi trên có mẹ già, cầu em gái thả chúng tôi một lần đi!”
Tần Việt thấy anh em khai ra như vậy, lập tức nổi lên ý định giết người.
Nhất là khi nhìn về phía Tần Sương, âm hiểm nói: “Tôi là anh họ cô, mau thả chúng tôi rời đi, nếu không cha tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro