[Tn70] Đẹp Trai Tàn Bạo Và Thiên Kim Mỹ Nhân: Mở Đầu Cuồng Xé Cực Phẩm
Lần Đầu Gặp Đã...
Thán Khảo Tra Tra
2024-11-07 22:57:30
Tiếng rên rỉ của cô, ngoại trừ bản thân cô, không ai được nghe.
Nhìn thời gian, còn ba tiếng nữa, sẽ lên đường đến nhà ga.
Sau đó nhắm mắt, ngủ một lát.
Cô ngủ không bao lâu, Hoắc Đình Châu mở hai mắt, mơ hồ nhìn liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh một cái rồi mê man lần nữa.
Khi đồng hồ báo thức trong không gian vang lên, Tần Sương trong nháy mắt tỉnh táo.
Nhìn người đàn ông trên giường, phát hiện sắc mặt anh ấy ửng hồng, mới biết anh phát sốt.
Ảo não vỗ trán, sao lại quên chuyện này chứ.
Sau đó lập tức nâng người dậy, đút thuốc hạ sốt, lại dùng khăn lông ướt hạ nhiệt cho anh ấy, mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ có thể sống sót hay không, phải dựa vào bản thân anh rồi.
Sau đó đặt cốc nước lên bàn cho anh, lại đặt mấy miếng bánh trứng và kẹo sữa, để lại vài viên thuốc tiêu viêm và thuốc hạ sốt, cầm lấy hành lý của mình, lên đường.
Đương nhiên lúc đi tới cửa, lại đóng tiền phòng cho hai ngày.
Cũng không thể để người còn chưa tỉnh táo, đã bị ném ra ngoài.
Khi đến nhà ga, bên trong đã có rất nhiều người tới tiễn người thân.
Cầm hai túi hành lý đơn giản, đứng ở một góc đại sảnh chờ đợi, chờ đoàn tàu đến.
...
Nửa giờ sau, một chiếc xe lửa màu xanh rốt cục vào trạm.
Nơi này của bọn họ không phải trạm khởi hành, dù sao cũng chỉ là một thành phố nhỏ phía dưới, không có đãi ngộ này.
Xe lửa vừa dừng, cô nhanh chóng tìm được xe và chỗ ngồi của mình, chen lên.
Vừa lên xe, vừa càu nhàu.
Thật sự là chen chết người, thiếu chút nữa chen mất giày.
Đương nhiên càng tức giận còn ở phía sau.
Nhìn chỗ ngồi của mình bị một bà lão nằm, kêu thế nào cũng không đứng lên.
Trong nháy mắt khiến cho Tần Sương vốn đang một bụng tức giận đã nổi giận thật rồi.
Nhìn người bị gọi không tỉnh dậy, Tần Sương cũng lười mở miệng, trực tiếp đưa tay xách người từ chỗ ngồi lên, ném xuống lối đi nhỏ.
Bà lão thấy giả vờ ngủ không có tác dụng, lập tức từ trên mặt đất đứng lên, chửi rủa nói: “Mày là cái đồ đê tiện, có biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ, tao nằm một lát thì làm sao?”
Tần Sương lạnh lùng nhìn sang: “Bà còn bức ép tôi, tôi sẽ ném bà ra khỏi xe.”
Nhìn ánh mắt lạnh như băng của đối phương, bà lão nhất thời sợ hãi.
Lời muốn nói trong miệng, cũng nghẹn trở về.
Thật sự là ánh mắt của đối phương, quá mức dọa người.
Cuối cùng, cầm hành lý của mình, ảo não bỏ chạy.
Cái tốc độ này...
Nhìn thời gian, còn ba tiếng nữa, sẽ lên đường đến nhà ga.
Sau đó nhắm mắt, ngủ một lát.
Cô ngủ không bao lâu, Hoắc Đình Châu mở hai mắt, mơ hồ nhìn liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh một cái rồi mê man lần nữa.
Khi đồng hồ báo thức trong không gian vang lên, Tần Sương trong nháy mắt tỉnh táo.
Nhìn người đàn ông trên giường, phát hiện sắc mặt anh ấy ửng hồng, mới biết anh phát sốt.
Ảo não vỗ trán, sao lại quên chuyện này chứ.
Sau đó lập tức nâng người dậy, đút thuốc hạ sốt, lại dùng khăn lông ướt hạ nhiệt cho anh ấy, mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ có thể sống sót hay không, phải dựa vào bản thân anh rồi.
Sau đó đặt cốc nước lên bàn cho anh, lại đặt mấy miếng bánh trứng và kẹo sữa, để lại vài viên thuốc tiêu viêm và thuốc hạ sốt, cầm lấy hành lý của mình, lên đường.
Đương nhiên lúc đi tới cửa, lại đóng tiền phòng cho hai ngày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng không thể để người còn chưa tỉnh táo, đã bị ném ra ngoài.
Khi đến nhà ga, bên trong đã có rất nhiều người tới tiễn người thân.
Cầm hai túi hành lý đơn giản, đứng ở một góc đại sảnh chờ đợi, chờ đoàn tàu đến.
...
Nửa giờ sau, một chiếc xe lửa màu xanh rốt cục vào trạm.
Nơi này của bọn họ không phải trạm khởi hành, dù sao cũng chỉ là một thành phố nhỏ phía dưới, không có đãi ngộ này.
Xe lửa vừa dừng, cô nhanh chóng tìm được xe và chỗ ngồi của mình, chen lên.
Vừa lên xe, vừa càu nhàu.
Thật sự là chen chết người, thiếu chút nữa chen mất giày.
Đương nhiên càng tức giận còn ở phía sau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn chỗ ngồi của mình bị một bà lão nằm, kêu thế nào cũng không đứng lên.
Trong nháy mắt khiến cho Tần Sương vốn đang một bụng tức giận đã nổi giận thật rồi.
Nhìn người bị gọi không tỉnh dậy, Tần Sương cũng lười mở miệng, trực tiếp đưa tay xách người từ chỗ ngồi lên, ném xuống lối đi nhỏ.
Bà lão thấy giả vờ ngủ không có tác dụng, lập tức từ trên mặt đất đứng lên, chửi rủa nói: “Mày là cái đồ đê tiện, có biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ, tao nằm một lát thì làm sao?”
Tần Sương lạnh lùng nhìn sang: “Bà còn bức ép tôi, tôi sẽ ném bà ra khỏi xe.”
Nhìn ánh mắt lạnh như băng của đối phương, bà lão nhất thời sợ hãi.
Lời muốn nói trong miệng, cũng nghẹn trở về.
Thật sự là ánh mắt của đối phương, quá mức dọa người.
Cuối cùng, cầm hành lý của mình, ảo não bỏ chạy.
Cái tốc độ này...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro