[Tn70] Đẹp Trai Tàn Bạo Và Thiên Kim Mỹ Nhân: Mở Đầu Cuồng Xé Cực Phẩm
Người Này Có Ch...
Thán Khảo Tra Tra
2024-11-24 13:32:00
Tống Diễm Mai nghe nói như thế, nói thẳng: “Người ta có tiền, hôm qua vừa tới, lập tức mua phòng ở, cho nên người ta thoải mái hơn nhiều so với chúng ta.”
Hoắc Đình Xuyên nhíu mày, nữ đồng chí này sao lại nói chuyện kỳ cục như vậy.
Sau đó trực tiếp hỏi Ôn Tuyền: “Nếu tôi cũng muốn ra ngoài ở, tìm ai nói chuyện?”
“Tìm đại đội trưởng, cậu xây nhà hay mua nhà hay thuê nhà cũng được.”
“Ừ, biết rồi, đêm nay tôi ở đâu, dẫn tôi đi đi.”
Hoắc Đình Xuyên từ nhỏ lớn lên ở đại viện, kiểu nữ sinh gì mà chưa từng thấy qua.
Nhìn những quả táo xấu xí trong sân, nghĩ thầm ông đây cũng không phải là thứ các người có thể nhớ thương.
Tống Diễm Mai thấy người ta không để ý đến mình, nhất thời đen mặt trở về phòng.
Mà Tần Sương bên này trên đường về nhà, một mảnh tối đen như mực.
Nếu không là ánh trăng coi như sáng, phỏng chừng phải thật sự là mò mẫm về nhà.
Toàn bộ quá trình Vu Viên Viên đều ôm cánh tay Mục Nghiệp Kiêu, run lẩy bẩy.
Chỉ có Tần Sương hết sức bình tĩnh.
Sau khi thuận lợi về đến nhà, Tần Sương muốn nấu nước, cô muốn tắm rửa rồi ngủ, dù sao ngày mai sẽ phải đi làm, đêm nay dù gì cũng đều muốn nghỉ ngơi thật tốt.
Vu Viên Viên thấy cô muốn nhóm lửa, cũng trực tiếp cướp lại nói: “Cái này giao cho tớ, vừa lúc tớ và Kiêu Kiêu cũng muốn tắm.”
“Được, vậy tôi xuống giếng lấy chút nước, chờ lần sau lên thị trấn, mua một cái lu nước là được rồi.”
“Ừ, tớ cũng nghĩ như vậy.”
Ba người buổi tối sau khi tắm nước nóng, đi nghỉ ngơi sớm.
..
Kinh Đô lúc này.
Hoắc Đình Châu hoàn thành công việc trong tay vừa về nhà, đã bị mẹ mình cáo trạng nói: “Con còn biết trở về ha, em trai tốt kia của con thế nhưng trộm mò xuống nông thôn, mẹ bị tức chết.”
“Không phải mẹ chỉ kết thân cho nó một cái thôi sao, có cần phải sợ thành như vậy không?”
“Còn con, con đã 22 tuổi rồi, không tìm đối tượng không kết hôn, em trai con học theo con đó.”
“Thật sự là muốn tức chết mẹ đây mà.”
Hoắc Đình Châu không nghĩ tới đứa em trai phản nghịch kia, bảo nó đi bộ đội không đi thì thôi, đi xem mắt ngược lại trực tiếp dọa người ta chạy mất.
Nhưng xuống nông thôn cũng tốt, tính tình nó chịu khổ một chút mới có thể ngoan ngoãn.
Hơn nữa lấy thân phận nhà bọn họ, có người nguyện ý xuống nông thôn xây dựng cũng là chuyện tốt, con trai mà không chết là được.
Hoắc Đình Xuyên nhíu mày, nữ đồng chí này sao lại nói chuyện kỳ cục như vậy.
Sau đó trực tiếp hỏi Ôn Tuyền: “Nếu tôi cũng muốn ra ngoài ở, tìm ai nói chuyện?”
“Tìm đại đội trưởng, cậu xây nhà hay mua nhà hay thuê nhà cũng được.”
“Ừ, biết rồi, đêm nay tôi ở đâu, dẫn tôi đi đi.”
Hoắc Đình Xuyên từ nhỏ lớn lên ở đại viện, kiểu nữ sinh gì mà chưa từng thấy qua.
Nhìn những quả táo xấu xí trong sân, nghĩ thầm ông đây cũng không phải là thứ các người có thể nhớ thương.
Tống Diễm Mai thấy người ta không để ý đến mình, nhất thời đen mặt trở về phòng.
Mà Tần Sương bên này trên đường về nhà, một mảnh tối đen như mực.
Nếu không là ánh trăng coi như sáng, phỏng chừng phải thật sự là mò mẫm về nhà.
Toàn bộ quá trình Vu Viên Viên đều ôm cánh tay Mục Nghiệp Kiêu, run lẩy bẩy.
Chỉ có Tần Sương hết sức bình tĩnh.
Sau khi thuận lợi về đến nhà, Tần Sương muốn nấu nước, cô muốn tắm rửa rồi ngủ, dù sao ngày mai sẽ phải đi làm, đêm nay dù gì cũng đều muốn nghỉ ngơi thật tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vu Viên Viên thấy cô muốn nhóm lửa, cũng trực tiếp cướp lại nói: “Cái này giao cho tớ, vừa lúc tớ và Kiêu Kiêu cũng muốn tắm.”
“Được, vậy tôi xuống giếng lấy chút nước, chờ lần sau lên thị trấn, mua một cái lu nước là được rồi.”
“Ừ, tớ cũng nghĩ như vậy.”
Ba người buổi tối sau khi tắm nước nóng, đi nghỉ ngơi sớm.
..
Kinh Đô lúc này.
Hoắc Đình Châu hoàn thành công việc trong tay vừa về nhà, đã bị mẹ mình cáo trạng nói: “Con còn biết trở về ha, em trai tốt kia của con thế nhưng trộm mò xuống nông thôn, mẹ bị tức chết.”
“Không phải mẹ chỉ kết thân cho nó một cái thôi sao, có cần phải sợ thành như vậy không?”
“Còn con, con đã 22 tuổi rồi, không tìm đối tượng không kết hôn, em trai con học theo con đó.”
“Thật sự là muốn tức chết mẹ đây mà.”
Hoắc Đình Châu không nghĩ tới đứa em trai phản nghịch kia, bảo nó đi bộ đội không đi thì thôi, đi xem mắt ngược lại trực tiếp dọa người ta chạy mất.
Nhưng xuống nông thôn cũng tốt, tính tình nó chịu khổ một chút mới có thể ngoan ngoãn.
Hơn nữa lấy thân phận nhà bọn họ, có người nguyện ý xuống nông thôn xây dựng cũng là chuyện tốt, con trai mà không chết là được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro