[Tn70] Giàu Nứt Đố Đổ Vách, Nữ Thanh Niên Tri Thức Có Không Gian Tài Nguyên Vô Tận
Chương 14
2024-09-23 19:41:43
Khương Quốc Vĩ cau mày: “Còn nửa tháng nữa cơ mà, đến lúc đó mẹ con sẽ chuẩn bị cho, việc gì mà phải gấp?”
Khương Phi Nhạn cười nhạt nhìn ông: “Cũng có dùng tiền của ông đâu, ông gấp gì chứ?”
“Mày nói thế là có ý gì?!” Như thể bị chạm trúng tim đen, Khương Quốc Vĩ lập tức nổi giận:
“Bây giờ mày ăn, mặc, dùng đồ của tao, mày có tư cách gì mà nói những lời đó?!”
“Chưa chắc đâu.” Khương Phi Nhạn hừ lạnh: “Thời điểm ông ngoại còn sống, nhà đã có khoản tiền tiết kiệm không nhỏ, sau khi mẹ mất, nhà máy lại bồi thường không ít. Từng đó cũng đủ để tôi dùng nhiều năm.”
Nghe đến đây, mặt Khương Quốc Vĩ sa sầm.
Ông ta ghét nhất là có ai nhắc đến cha vợ quá cố trước mặt mình.
Lão già cổ hủ đó, ngày xưa thấy ông ta mồ côi dễ bị bắt nạt, liền ép ông ta phải ở rể.
Nếu không phải ông ta kiên quyết bắt con gái mang họ Khương, thì dòng họ Khương đã tuyệt tự từ lâu rồi.
Nghĩ đến đây, cơn giận trong lòng Khương Quốc Vĩ lại bùng lên.
Nhìn cô con gái có nét mặt giống hệt ông già quá cố, ông ta càng thêm khó chịu.
Khương Quốc Vĩ đập mạnh xuống bàn, trừng mắt quát lớn:
“Mày phản rồi phải không?! Tao là cha mày, mà mày dám nói chuyện kiểu đó với tao à?!”
“Từ lúc mẹ tôi qua đời, tôi đã không còn cha nữa!”
Khương Phi Nhạn nói xong, chẳng thèm để ý đến vẻ mặt giận dữ của ông ta, liền quay người vào phòng.
Hừ, cứ nổi giận đi!
Chỉ cần cô còn ở trong nhà họ Khương, cô sẽ làm tất cả mọi người phải khó chịu.
Ngày mai cô sẽ đi tìm người điều tra mọi việc, đến khi sự thật phơi bày, gã cha cặn bã và mụ mẹ kế sẽ chẳng ai thoát được, tất cả sẽ phải ngồi tù!
Lúc đó, cô sẽ lấy hết số tiền tích góp của gia đình trước khi phải xuống nông thôn, không để lại cho thằng em trai kia một xu nào.
Phải rồi, còn cái sân nhà lát gạch xanh này nữa!
Ngôi nhà này là do ông ngoại cô tự mình bỏ tiền xây dựng từng viên gạch viên ngói khi ông ấy còn sống, khi đó quyền sở hữu nhà đã được ghi tên mẹ cô.
Sau khi mẹ mất, chú Chu đã giúp cô ép gã cha phải đổi tên chủ hộ thành cô, còn gã cha chỉ đóng vai trò người giám hộ mà thôi.
Khương Phi Nhạn liền kéo từ dưới gầm giường ra một chiếc rương gỗ, lục lọi tìm cuốn sổ đỏ, đúng như dự đoán, tên trên đó chính là tên cô.
Ha, mắt Khương Phi Nhạn sáng lên. Cô giờ đã là người có nhà ở thủ đô rồi!
Để an toàn hơn, cô liền cất cuốn sổ đỏ vào không gian.
Bên ngoài lúc này cũng sắp tối, nhưng trong không gian vẫn sáng rõ như ban ngày.
Liệu không gian này có ban đêm không nhỉ? Khương Phi Nhạn thắc mắc.
Khương Phi Nhạn cười nhạt nhìn ông: “Cũng có dùng tiền của ông đâu, ông gấp gì chứ?”
“Mày nói thế là có ý gì?!” Như thể bị chạm trúng tim đen, Khương Quốc Vĩ lập tức nổi giận:
“Bây giờ mày ăn, mặc, dùng đồ của tao, mày có tư cách gì mà nói những lời đó?!”
“Chưa chắc đâu.” Khương Phi Nhạn hừ lạnh: “Thời điểm ông ngoại còn sống, nhà đã có khoản tiền tiết kiệm không nhỏ, sau khi mẹ mất, nhà máy lại bồi thường không ít. Từng đó cũng đủ để tôi dùng nhiều năm.”
Nghe đến đây, mặt Khương Quốc Vĩ sa sầm.
Ông ta ghét nhất là có ai nhắc đến cha vợ quá cố trước mặt mình.
Lão già cổ hủ đó, ngày xưa thấy ông ta mồ côi dễ bị bắt nạt, liền ép ông ta phải ở rể.
Nếu không phải ông ta kiên quyết bắt con gái mang họ Khương, thì dòng họ Khương đã tuyệt tự từ lâu rồi.
Nghĩ đến đây, cơn giận trong lòng Khương Quốc Vĩ lại bùng lên.
Nhìn cô con gái có nét mặt giống hệt ông già quá cố, ông ta càng thêm khó chịu.
Khương Quốc Vĩ đập mạnh xuống bàn, trừng mắt quát lớn:
“Mày phản rồi phải không?! Tao là cha mày, mà mày dám nói chuyện kiểu đó với tao à?!”
“Từ lúc mẹ tôi qua đời, tôi đã không còn cha nữa!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Phi Nhạn nói xong, chẳng thèm để ý đến vẻ mặt giận dữ của ông ta, liền quay người vào phòng.
Hừ, cứ nổi giận đi!
Chỉ cần cô còn ở trong nhà họ Khương, cô sẽ làm tất cả mọi người phải khó chịu.
Ngày mai cô sẽ đi tìm người điều tra mọi việc, đến khi sự thật phơi bày, gã cha cặn bã và mụ mẹ kế sẽ chẳng ai thoát được, tất cả sẽ phải ngồi tù!
Lúc đó, cô sẽ lấy hết số tiền tích góp của gia đình trước khi phải xuống nông thôn, không để lại cho thằng em trai kia một xu nào.
Phải rồi, còn cái sân nhà lát gạch xanh này nữa!
Ngôi nhà này là do ông ngoại cô tự mình bỏ tiền xây dựng từng viên gạch viên ngói khi ông ấy còn sống, khi đó quyền sở hữu nhà đã được ghi tên mẹ cô.
Sau khi mẹ mất, chú Chu đã giúp cô ép gã cha phải đổi tên chủ hộ thành cô, còn gã cha chỉ đóng vai trò người giám hộ mà thôi.
Khương Phi Nhạn liền kéo từ dưới gầm giường ra một chiếc rương gỗ, lục lọi tìm cuốn sổ đỏ, đúng như dự đoán, tên trên đó chính là tên cô.
Ha, mắt Khương Phi Nhạn sáng lên. Cô giờ đã là người có nhà ở thủ đô rồi!
Để an toàn hơn, cô liền cất cuốn sổ đỏ vào không gian.
Bên ngoài lúc này cũng sắp tối, nhưng trong không gian vẫn sáng rõ như ban ngày.
Liệu không gian này có ban đêm không nhỉ? Khương Phi Nhạn thắc mắc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro