[Tn70] Giàu Nứt Đố Đổ Vách, Nữ Thanh Niên Tri Thức Có Không Gian Tài Nguyên Vô Tận
Chương 16
2024-09-23 19:41:43
Chu Linh Huệ cảm thấy hối lỗi, liền nhanh chóng chuyển chủ đề:
“Cậu đến đúng lúc lắm, hôm qua mình vừa mua được đôi kẹp tóc đẹp lắm ở cửa hàng bách hóa, định tặng cậu đây.”
Đôi mắt Khương Phi Nhạn lóe lên, cô tỏ vẻ vui mừng: “Thật à? Cho mình xem với!”
Thấy cô không có vẻ khó chịu, Chu Linh Huệ thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy nhanh chóng kéo tay Khương Phi Nhạn, vui vẻ rủ rê: “Đi nào, vào phòng mình xem!”
Nhìn hai cô gái thân thiết như chị em, Ngô Gia Huệ mỉm cười lắc đầu.
Bà ấy quay sang múc thêm một bát cháo cho chồng: “Hôm nay anh phải ra ngoài làm việc, ăn nhiều chút kẻo đói.”
“Ừ.” Chu Kiến Bách gắp một miếng bánh trứng đặt vào bát bà ấy: “Em cũng ăn nhiều vào, làm ở nhà máy cũng mệt lắm.”
“Biết rồi mà.” Ngô Gia Huệ cười ngọt ngào, trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc.
Chồng bà ấy tuy nói năng vụng về, nhưng rất thật thà, quan tâm gia đình, khiến bà ấy cảm thấy mãn nguyện.
Một lúc sau, Chu Linh Huệ dắt tay Khương Phi Nhạn ra phòng khách, vui vẻ khoe:
“Cha mẹ xem này, Nhạn Tử đeo kẹp tóc mới có đẹp không!”
Cô gái trước mặt buộc hai bím tóc, mỗi bên trán cài một chiếc kẹp tóc xanh lấp lánh, càng làm tôn thêm vẻ đẹp tươi trẻ của cô.
Ngô Gia Huệ nhìn Khương Phi Nhạn, liên tục gật đầu khen ngợi: “Đẹp lắm, đẹp lắm!”
Con bé này xinh thật, tiếc là bà ấy không có con trai, nếu có thì phải cưới cô về làm dâu để cưng chiều mới được.
“Ừ, quả thật rất đẹp.” Ngay cả người cha vụng về cũng mở lời khen ngợi, khiến Chu Linh Huệ tự đắc: “Hehe, con mắt con đúng là tinh đời!”
Thấy con gái khoe khoang, Ngô Gia Huệ không khỏi dở khóc dở cười: “Đừng vênh váo quá, mau ăn sáng đi, kẻo trễ giờ làm đấy!”
Chu Linh Huệ lè lưỡi làm mặt xấu: “Biết rồi mà!”
Sau khi Chu Kiến Bách ăn xong bữa sáng, Khương Phi Nhạn xin phép nói chuyện riêng với ông ấy trong phòng.
Cô kể lại việc mình vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa cha ruột và mẹ kế.
Đôi mắt cô hơi đỏ, quay sang nhìn Chu Kiến Bách, nói: “Chú Chu, cháu cần chú giúp đỡ.”
Chu Kiến Bách hiện là đội trưởng đội điều tra của Cục Công an phía Tây thủ đô, tính tình hiền lành, chính trực và rất nhiệt tình.
Thời điểm mẹ của nguyên chủ còn sống, hai gia đình Khương – Chu có mối quan hệ rất tốt.
Ông ấy đã chứng kiến Khương Phi Nhạn lớn lên, vẫn luôn xem cô như con gái ruột mà yêu thương.
Khi được nghe kể lại về sự thật vụ cô bị bán và nhìn vẻ mặt đầy uất ức của cô, lòng ông ấy không khỏi chua xót...
“Cậu đến đúng lúc lắm, hôm qua mình vừa mua được đôi kẹp tóc đẹp lắm ở cửa hàng bách hóa, định tặng cậu đây.”
Đôi mắt Khương Phi Nhạn lóe lên, cô tỏ vẻ vui mừng: “Thật à? Cho mình xem với!”
Thấy cô không có vẻ khó chịu, Chu Linh Huệ thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy nhanh chóng kéo tay Khương Phi Nhạn, vui vẻ rủ rê: “Đi nào, vào phòng mình xem!”
Nhìn hai cô gái thân thiết như chị em, Ngô Gia Huệ mỉm cười lắc đầu.
Bà ấy quay sang múc thêm một bát cháo cho chồng: “Hôm nay anh phải ra ngoài làm việc, ăn nhiều chút kẻo đói.”
“Ừ.” Chu Kiến Bách gắp một miếng bánh trứng đặt vào bát bà ấy: “Em cũng ăn nhiều vào, làm ở nhà máy cũng mệt lắm.”
“Biết rồi mà.” Ngô Gia Huệ cười ngọt ngào, trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc.
Chồng bà ấy tuy nói năng vụng về, nhưng rất thật thà, quan tâm gia đình, khiến bà ấy cảm thấy mãn nguyện.
Một lúc sau, Chu Linh Huệ dắt tay Khương Phi Nhạn ra phòng khách, vui vẻ khoe:
“Cha mẹ xem này, Nhạn Tử đeo kẹp tóc mới có đẹp không!”
Cô gái trước mặt buộc hai bím tóc, mỗi bên trán cài một chiếc kẹp tóc xanh lấp lánh, càng làm tôn thêm vẻ đẹp tươi trẻ của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngô Gia Huệ nhìn Khương Phi Nhạn, liên tục gật đầu khen ngợi: “Đẹp lắm, đẹp lắm!”
Con bé này xinh thật, tiếc là bà ấy không có con trai, nếu có thì phải cưới cô về làm dâu để cưng chiều mới được.
“Ừ, quả thật rất đẹp.” Ngay cả người cha vụng về cũng mở lời khen ngợi, khiến Chu Linh Huệ tự đắc: “Hehe, con mắt con đúng là tinh đời!”
Thấy con gái khoe khoang, Ngô Gia Huệ không khỏi dở khóc dở cười: “Đừng vênh váo quá, mau ăn sáng đi, kẻo trễ giờ làm đấy!”
Chu Linh Huệ lè lưỡi làm mặt xấu: “Biết rồi mà!”
Sau khi Chu Kiến Bách ăn xong bữa sáng, Khương Phi Nhạn xin phép nói chuyện riêng với ông ấy trong phòng.
Cô kể lại việc mình vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa cha ruột và mẹ kế.
Đôi mắt cô hơi đỏ, quay sang nhìn Chu Kiến Bách, nói: “Chú Chu, cháu cần chú giúp đỡ.”
Chu Kiến Bách hiện là đội trưởng đội điều tra của Cục Công an phía Tây thủ đô, tính tình hiền lành, chính trực và rất nhiệt tình.
Thời điểm mẹ của nguyên chủ còn sống, hai gia đình Khương – Chu có mối quan hệ rất tốt.
Ông ấy đã chứng kiến Khương Phi Nhạn lớn lên, vẫn luôn xem cô như con gái ruột mà yêu thương.
Khi được nghe kể lại về sự thật vụ cô bị bán và nhìn vẻ mặt đầy uất ức của cô, lòng ông ấy không khỏi chua xót...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro