[Tn70] Giàu Nứt Đố Đổ Vách, Nữ Thanh Niên Tri Thức Có Không Gian Tài Nguyên Vô Tận
Chương 35
2024-09-23 19:41:43
Đồ bày bán trên sạp cũng rất đa dạng, chủ yếu là ngũ cốc và rau củ, cũng có người bán vàng bạc, đồ cổ, tranh chữ,...
Khương Phi Nhạn đầu tiên đi dạo quanh chợ đen một vòng, sau đó quay lại những gian hàng bán vàng bạc, đồ cổ, tranh chữ, dùng lương thực đổi lấy không ít thứ.
Thế là các bà, các ông thấy cô hào phóng như vậy, liền hỏi cô có muốn thêm những thứ này không, trong nhà họ còn cất giữ rất nhiều, chất thành đống bụi cả rồi.
Khương Phi Nhạn xin địa chỉ của một vài người già nhìn có vẻ hiền lành, nói là ngày mai sẽ quay lại, bảo họ chuẩn bị đồ đạc sẵn.
Vái người già suýt chút nữa thì mừng đến rơi nước mắt, nhà họ đang thiếu lương thực, đây quả là cơn mưa đúng lúc.
Nhìn cô gái trẻ gom góp được nhiều đồ như vậy, có kẻ nảy lòng tham, lén lén lút lút đi theo sau Khương Phi Nhạn.
Cô nhanh chóng tìm chỗ kín đáo chui vào không gian, thay bộ đồ khác, ngụy trang thành một người đàn ông có ria mép, đeo kính rồi mới xuất hiện trở lại trên đường phố chợ đen.
Lần này, cô trực tiếp bày sạp ở một chỗ trống.
Trên sạp bày 30 cân gạo lứt, 10 cân bột mì và 10 cân thịt heo.
Những thứ này bán rất chạy, giá cả lại phải chăng, chẳng mấy chốc đã bán hết veo, thu về được hơn 40 đồng và vài tấm tem phiếu.
Khương Phi Nhạn cũng tranh thủ quan sát.
Lúc cô bán hàng, thi thoảng có mấy người đàn ông lực lưỡng đi tuần tra, nhìn là biết ngay là người của chợ đen.
Cũng có mấy người kéo xe bò chở đầy vật tư, đi thẳng theo sau đám người kia.
Có vẻ như, nội bộ chợ đen này cũng thu mua vật tư rồi bán lại.
Khương Phi Nhạn quyết định mấy ngày hôm sau sẽ tiếp tục dùng hình dạng người đàn ông này để đến chợ đen thăm dò.
Chờ thời cơ chín muồi, cô sẽ tìm người đàn ông kia nói chuyện, đến lúc đó xem có thể trực tiếp bán vật tư cho họ hay không.
...
Sáng sớm hôm sau, Khương Phi Nhạn đến nhà mấy cụ già đã hẹn trước.
Các cụ rất nhiệt tình tiếp đãi cô, mang ra rất nhiều đồ quý giá cất giữ bấy lâu.
Khương Phi Nhạn vui vẻ thu nhận hết, các cụ tất nhiên là vô cùng cảm kích.
Sau khi thăm hỏi xong các cụ, cô lại hóa trang thành người đàn ông hôm qua, rồi đi đến chợ đen.
Vừa vào đến chợ đen, cô đã thấy một người đàn ông lực lưỡng kéo xe bò chất đầy thùng giấy đi ra, phía sau một người đàn ông khác đẩy xe.
Có một chiếc thùng giấy hơi rách, để lộ ra thứ bên trong.
Khương Phi Nhạn vô tình liếc mắt nhìn, lập tức sững người.
Nhìn bao bì... hình như là rượu Mao Đài?
Vào thập niên 70, giá rượu Mao Đài xuất xưởng chỉ có hơn 2 tệ một chút, nghe nói giá bán lẻ chỉ 4 tệ.
Nhưng một chai rượu như vậy, đến đời sau lại bị thổi giá trên trời, một chai ít nhất cũng phải có giá hơn 10 vạn!
Đôi mắt Khương Phi Nhạn sáng lên.
Cô sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội tích trữ nào!
Thế là cô bước tới, giả vờ tò mò hỏi người đàn ông đẩy xe: "Đồng chí, đây là cái gì vậy, có bán không?"
Khương Phi Nhạn đầu tiên đi dạo quanh chợ đen một vòng, sau đó quay lại những gian hàng bán vàng bạc, đồ cổ, tranh chữ, dùng lương thực đổi lấy không ít thứ.
Thế là các bà, các ông thấy cô hào phóng như vậy, liền hỏi cô có muốn thêm những thứ này không, trong nhà họ còn cất giữ rất nhiều, chất thành đống bụi cả rồi.
Khương Phi Nhạn xin địa chỉ của một vài người già nhìn có vẻ hiền lành, nói là ngày mai sẽ quay lại, bảo họ chuẩn bị đồ đạc sẵn.
Vái người già suýt chút nữa thì mừng đến rơi nước mắt, nhà họ đang thiếu lương thực, đây quả là cơn mưa đúng lúc.
Nhìn cô gái trẻ gom góp được nhiều đồ như vậy, có kẻ nảy lòng tham, lén lén lút lút đi theo sau Khương Phi Nhạn.
Cô nhanh chóng tìm chỗ kín đáo chui vào không gian, thay bộ đồ khác, ngụy trang thành một người đàn ông có ria mép, đeo kính rồi mới xuất hiện trở lại trên đường phố chợ đen.
Lần này, cô trực tiếp bày sạp ở một chỗ trống.
Trên sạp bày 30 cân gạo lứt, 10 cân bột mì và 10 cân thịt heo.
Những thứ này bán rất chạy, giá cả lại phải chăng, chẳng mấy chốc đã bán hết veo, thu về được hơn 40 đồng và vài tấm tem phiếu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Phi Nhạn cũng tranh thủ quan sát.
Lúc cô bán hàng, thi thoảng có mấy người đàn ông lực lưỡng đi tuần tra, nhìn là biết ngay là người của chợ đen.
Cũng có mấy người kéo xe bò chở đầy vật tư, đi thẳng theo sau đám người kia.
Có vẻ như, nội bộ chợ đen này cũng thu mua vật tư rồi bán lại.
Khương Phi Nhạn quyết định mấy ngày hôm sau sẽ tiếp tục dùng hình dạng người đàn ông này để đến chợ đen thăm dò.
Chờ thời cơ chín muồi, cô sẽ tìm người đàn ông kia nói chuyện, đến lúc đó xem có thể trực tiếp bán vật tư cho họ hay không.
...
Sáng sớm hôm sau, Khương Phi Nhạn đến nhà mấy cụ già đã hẹn trước.
Các cụ rất nhiệt tình tiếp đãi cô, mang ra rất nhiều đồ quý giá cất giữ bấy lâu.
Khương Phi Nhạn vui vẻ thu nhận hết, các cụ tất nhiên là vô cùng cảm kích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi thăm hỏi xong các cụ, cô lại hóa trang thành người đàn ông hôm qua, rồi đi đến chợ đen.
Vừa vào đến chợ đen, cô đã thấy một người đàn ông lực lưỡng kéo xe bò chất đầy thùng giấy đi ra, phía sau một người đàn ông khác đẩy xe.
Có một chiếc thùng giấy hơi rách, để lộ ra thứ bên trong.
Khương Phi Nhạn vô tình liếc mắt nhìn, lập tức sững người.
Nhìn bao bì... hình như là rượu Mao Đài?
Vào thập niên 70, giá rượu Mao Đài xuất xưởng chỉ có hơn 2 tệ một chút, nghe nói giá bán lẻ chỉ 4 tệ.
Nhưng một chai rượu như vậy, đến đời sau lại bị thổi giá trên trời, một chai ít nhất cũng phải có giá hơn 10 vạn!
Đôi mắt Khương Phi Nhạn sáng lên.
Cô sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội tích trữ nào!
Thế là cô bước tới, giả vờ tò mò hỏi người đàn ông đẩy xe: "Đồng chí, đây là cái gì vậy, có bán không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro