[Tn70] Giàu Nứt Đố Đổ Vách, Nữ Thanh Niên Tri Thức Có Không Gian Tài Nguyên Vô Tận
Chương 50
2024-09-23 19:41:43
Khương Phi Nhạn hoàn toàn không để ý, tiến lên giật mạnh tóc bà ta, giật phăng cả mảng tóc.
Hiện trường đầy máu me, tóc tai và máu lẫn vào nhau, trông rất kinh khủng.
Những người xung quanh đều không nỡ lòng nhìn tiếp.
Có mấy bà thím tốt bụng muốn tiến lên can ngăn, nhưng lại không thể nào đến gần Khương Phi Nhạn.
Cánh đàn ông cũng không tiện ra tay, nhìn mà da đầu tê dại, chỉ cảm thấy răng ê buốt.
Cuối cùng cũng có người nhanh trí nghĩ ra cách, lớn tiếng quát:
"Này cô gái! Dừng tay lại, nếu cô còn như vậy, tôi sẽ đi gọi công an!!"
"Chính tôi là công an, ai gọi tôi?!"
Đúng lúc này, chú Chu dẫn theo 2 đồng chí công an, mặt mũi nghiêm túc đi vào...
"Đồng chí công an, mau cứu tôi, con nhỏ này nó điên rồi......"
Lâm Xuân Cầm tóc tai bù xù chạy tới, định cầu cứu.
Thế nhưng khi ngẩng đầu nhìn rõ người đến, bà ta lập tức sững người.
Người này là Chu Kiến Bá, bà ta quen, là một người chú rất thân thiết với con nhỏ chết tiệt kia.
Bà ta cũng biết ông ấy là Đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự.
Nhưng chuyện hôm nay không thể nào trùng hợp như vậy được, vừa nói đến công an thì ông ấy đã đến.
Chẳng lẽ... con nhỏ chết tiệt kia đã chuẩn bị trước nên mới dám ngông cuồng như vậy?
Nghĩ đến đây, Lâm Xuân Cầm lạnh sống lưng, trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành.
Đang lúc bà ta ngẩn người, bà thím ở trong bếp lúc nãy bất kể tất cả xông đến, gào khóc thảm thiết:
"Đồng chí công an, ông phải làm chủ cho tôi, con nhỏ chết tiệt này vô duyên vô cớ đánh người, nhất định phải bắt nó vào tù!"
Bên cạnh cũng có người hùa theo: "Đúng vậy, cô gái này rất quá đáng, đồng chí công an phải dạy dỗ lại nó!"
Khương Phi Nhạn nhìn bà thím, lạnh lùng nói: "Vậy bà vu oan tôi, hủy hoại danh dự của tôi thì lại có lý sao?"
Bà thím hếch mũi, cãi bướng: "Tôi không hề nói bậy, nếu không tại sao tên buôn người chỉ bắt cóc mỗi mình cô, không bắt cóc người khác!"
"Đương nhiên là có người cố ý sai khiến!" Khương Phi Nhạn nhìn quanh tất cả mọi người một lượt, lớn tiếng nói:
"Tại sao tôi lại đánh Lâm Xuân Cầm? Bởi vì, chính bà ta là người sai khiến tên buôn người đó! Bà ta chính là loại người lòng dạ rắn rết!!"
Nghe vậy, nhiều người không khỏi lộ ra vẻ mặt hoài nghi.
Con bé này chắc là bị điên rồi, dám nói bậy bạ như vậy.
Có người lên tiếng: "Đồng chí nhỏ, không có chứng cứ thì đừng có ăn nói lung tung, đồng chí công an đang ở đây đấy."
Mọi người xung quanh gật đầu tán thành.
Khương Phi Nhạn nhìn chú Chu, nói: "Chú Chu, làm phiền chú rồi."
"Ừ." Chú Chu gật đầu, sải bước về phía Lâm Xuân Cầm đang run rẩy, lạnh lùng nói:
"Đồng chí Lâm Xuân Cầm, bà bị tình nghi có liên quan đến một vụ án buôn người, mời bà về đồn để phối hợp điều tra!"
"Ầm ầm!!"
Vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt đều náo động.
Trời ạ, chuyện này là thật sao?!
Hiện trường đầy máu me, tóc tai và máu lẫn vào nhau, trông rất kinh khủng.
Những người xung quanh đều không nỡ lòng nhìn tiếp.
Có mấy bà thím tốt bụng muốn tiến lên can ngăn, nhưng lại không thể nào đến gần Khương Phi Nhạn.
Cánh đàn ông cũng không tiện ra tay, nhìn mà da đầu tê dại, chỉ cảm thấy răng ê buốt.
Cuối cùng cũng có người nhanh trí nghĩ ra cách, lớn tiếng quát:
"Này cô gái! Dừng tay lại, nếu cô còn như vậy, tôi sẽ đi gọi công an!!"
"Chính tôi là công an, ai gọi tôi?!"
Đúng lúc này, chú Chu dẫn theo 2 đồng chí công an, mặt mũi nghiêm túc đi vào...
"Đồng chí công an, mau cứu tôi, con nhỏ này nó điên rồi......"
Lâm Xuân Cầm tóc tai bù xù chạy tới, định cầu cứu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế nhưng khi ngẩng đầu nhìn rõ người đến, bà ta lập tức sững người.
Người này là Chu Kiến Bá, bà ta quen, là một người chú rất thân thiết với con nhỏ chết tiệt kia.
Bà ta cũng biết ông ấy là Đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự.
Nhưng chuyện hôm nay không thể nào trùng hợp như vậy được, vừa nói đến công an thì ông ấy đã đến.
Chẳng lẽ... con nhỏ chết tiệt kia đã chuẩn bị trước nên mới dám ngông cuồng như vậy?
Nghĩ đến đây, Lâm Xuân Cầm lạnh sống lưng, trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành.
Đang lúc bà ta ngẩn người, bà thím ở trong bếp lúc nãy bất kể tất cả xông đến, gào khóc thảm thiết:
"Đồng chí công an, ông phải làm chủ cho tôi, con nhỏ chết tiệt này vô duyên vô cớ đánh người, nhất định phải bắt nó vào tù!"
Bên cạnh cũng có người hùa theo: "Đúng vậy, cô gái này rất quá đáng, đồng chí công an phải dạy dỗ lại nó!"
Khương Phi Nhạn nhìn bà thím, lạnh lùng nói: "Vậy bà vu oan tôi, hủy hoại danh dự của tôi thì lại có lý sao?"
Bà thím hếch mũi, cãi bướng: "Tôi không hề nói bậy, nếu không tại sao tên buôn người chỉ bắt cóc mỗi mình cô, không bắt cóc người khác!"
"Đương nhiên là có người cố ý sai khiến!" Khương Phi Nhạn nhìn quanh tất cả mọi người một lượt, lớn tiếng nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tại sao tôi lại đánh Lâm Xuân Cầm? Bởi vì, chính bà ta là người sai khiến tên buôn người đó! Bà ta chính là loại người lòng dạ rắn rết!!"
Nghe vậy, nhiều người không khỏi lộ ra vẻ mặt hoài nghi.
Con bé này chắc là bị điên rồi, dám nói bậy bạ như vậy.
Có người lên tiếng: "Đồng chí nhỏ, không có chứng cứ thì đừng có ăn nói lung tung, đồng chí công an đang ở đây đấy."
Mọi người xung quanh gật đầu tán thành.
Khương Phi Nhạn nhìn chú Chu, nói: "Chú Chu, làm phiền chú rồi."
"Ừ." Chú Chu gật đầu, sải bước về phía Lâm Xuân Cầm đang run rẩy, lạnh lùng nói:
"Đồng chí Lâm Xuân Cầm, bà bị tình nghi có liên quan đến một vụ án buôn người, mời bà về đồn để phối hợp điều tra!"
"Ầm ầm!!"
Vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt đều náo động.
Trời ạ, chuyện này là thật sao?!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro