Chương 30 - Em Họ, Sao Em Lại Làm Như Vậy Với Mẹ Chị
Nhà Máy Ép Dầu
Nhất Nguyện Tương Tư
2024-08-10 18:29:11
Người nhà kia nghe được, biết một nhà cha Tô ở nhà ông cụ Tô chỉ là máy làm việc không được tôn trọng, sao mà bọn họ có thể đưa con gái gả qua được.
Quan trọng hơn là, nhà bọn họ ghét bỏ Tô Khải vừa nghèo vừa thất nghiệp.
“Anh, sau này anh nhất định phải kiếm cho em một người chị dâu yêu anh thật lòng.” Còn về phần cô gái hủy hôn kia, coi như đã xong chuyện, nghe nói tới bây giờ còn chưa được gả ra ngoài đâu.
Tô Điềm hối lộ một cái bánh bao chay cho ông lão bảo vệ của nhà máy ép dầu, lúc này mới được ông ta dẫn đi gặp vị giám đốc phụ trách nhà máy ép dầu.
Lại lấy hai hộp thuốc lá Trung Hoa ra thăm dò, dùng cái miệng dẻo của mình nịnh nọt những thành tựu to lớn của vị giám đốc này, cuối cùng nói ra mục đích của mình, đưa ra giải pháp giúp họ giải quyết chỗ bã đậu vừa chiếm diện tích vừa ô nhiễm này.
Lúc rời khỏi nhà máy ép dầu, vị giám đốc cảm tạ phương pháp giải quyết của Tô Điềm, còn tặng cô hai cái bánh đậu nành, Tô Điềm vui vẻ càng nói thêm mấy lời ngon ngọt.
Giám đốc nhà máy nói, nếu là do Tô Điềm giải quyết, vậy khi cô cần thì cứ trực tiếp lấy đi.
Tô Điềm chính trực từ chối, sao cô có thể khoét lỗ của chế độ chủ nghĩa xã hội được, tuyệt đối không thể chiếm dụng tài sản của quốc gia.
Giám đốc nhà máy khen Tô Điềm có ý thức cao, là một đồng chí tốt, cuối cùng mỗi năm đưa cho nhà máy mười đồng là được, nhưng bã đậu là do nhà Tô Điềm tới kéo về, nhà máy sẽ không đưa tới.
Tô Điềm vội vàng nói, đây là đồ bên cô cần, sao có thể để cho nhà máy mất công đưa tới tận nơi được, không thể như vậy được.
Tô Điềm liên tục nói lời cảm ơn cùng với Tô Khải ngây người cầm lấy hợp đồng rời khỏi nhà máy ép dầu.
“Em gái? Như vậy là xong rồi? Còn được tận hai cân dầu đậu nành?” Tô Khải vô cùng hâm mộ em gái mình, từ trước tới nay không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng thì nói đâu trúng đấy, trước đây cô không nói gì chẳng lẽ là để chờ thời khắc này?
“Đương nhiên, nhưng muốn mang về thì không tiện, ở đại đội có một chiếc xe trâu, nhưng kéo mấy chuyến mới xong chứ.” Để ngoài này thì không được, để đề phòng thì cứ mang về nhà là an toàn nhất.
“Đây là chuyện lớn đối với đại đội, đến lúc đó nhờ mọi người giúp đỡ một chút.”
“Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, bây giờ chúng ta đi tới nhà máy đậu hũ thôi.” Giống như nhà máy ép dầu là dùng đậu nành làm, nhưng bã đậu phụ lại ướt, nếu muốn dự trữ thì phải phơi khô trước.
“Anh hai, anh có muốn thử một chút không?” Tô Điềm nhìn Tô Khải rồi quay sang nhìn nhà máy đậu hũ, Tô Khải thấy căng thẳng, nhưng em gái còn dám làm, anh ta không thể để em gái làm hết mọi việc được.
Thấy Tô Khải gật đầu, Tô Điềm vui vẻ nhét mấy đồ vật đã chuẩn bị trước vào lòng Tô Khải, làm một cái dấu ra hiệu cố gắng, sau đó chờ Tô Khải đi vào.
Tô Khải hít sâu một hơi, nhìn ánh mắt khích lệ của em gái, bắt chước bước đi dứt khoát của Tô Điềm, bắt đầu nói nhăng nói cuội với ông bảo vệ.
Quan trọng hơn là, nhà bọn họ ghét bỏ Tô Khải vừa nghèo vừa thất nghiệp.
“Anh, sau này anh nhất định phải kiếm cho em một người chị dâu yêu anh thật lòng.” Còn về phần cô gái hủy hôn kia, coi như đã xong chuyện, nghe nói tới bây giờ còn chưa được gả ra ngoài đâu.
Tô Điềm hối lộ một cái bánh bao chay cho ông lão bảo vệ của nhà máy ép dầu, lúc này mới được ông ta dẫn đi gặp vị giám đốc phụ trách nhà máy ép dầu.
Lại lấy hai hộp thuốc lá Trung Hoa ra thăm dò, dùng cái miệng dẻo của mình nịnh nọt những thành tựu to lớn của vị giám đốc này, cuối cùng nói ra mục đích của mình, đưa ra giải pháp giúp họ giải quyết chỗ bã đậu vừa chiếm diện tích vừa ô nhiễm này.
Lúc rời khỏi nhà máy ép dầu, vị giám đốc cảm tạ phương pháp giải quyết của Tô Điềm, còn tặng cô hai cái bánh đậu nành, Tô Điềm vui vẻ càng nói thêm mấy lời ngon ngọt.
Giám đốc nhà máy nói, nếu là do Tô Điềm giải quyết, vậy khi cô cần thì cứ trực tiếp lấy đi.
Tô Điềm chính trực từ chối, sao cô có thể khoét lỗ của chế độ chủ nghĩa xã hội được, tuyệt đối không thể chiếm dụng tài sản của quốc gia.
Giám đốc nhà máy khen Tô Điềm có ý thức cao, là một đồng chí tốt, cuối cùng mỗi năm đưa cho nhà máy mười đồng là được, nhưng bã đậu là do nhà Tô Điềm tới kéo về, nhà máy sẽ không đưa tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Điềm vội vàng nói, đây là đồ bên cô cần, sao có thể để cho nhà máy mất công đưa tới tận nơi được, không thể như vậy được.
Tô Điềm liên tục nói lời cảm ơn cùng với Tô Khải ngây người cầm lấy hợp đồng rời khỏi nhà máy ép dầu.
“Em gái? Như vậy là xong rồi? Còn được tận hai cân dầu đậu nành?” Tô Khải vô cùng hâm mộ em gái mình, từ trước tới nay không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng thì nói đâu trúng đấy, trước đây cô không nói gì chẳng lẽ là để chờ thời khắc này?
“Đương nhiên, nhưng muốn mang về thì không tiện, ở đại đội có một chiếc xe trâu, nhưng kéo mấy chuyến mới xong chứ.” Để ngoài này thì không được, để đề phòng thì cứ mang về nhà là an toàn nhất.
“Đây là chuyện lớn đối với đại đội, đến lúc đó nhờ mọi người giúp đỡ một chút.”
“Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, bây giờ chúng ta đi tới nhà máy đậu hũ thôi.” Giống như nhà máy ép dầu là dùng đậu nành làm, nhưng bã đậu phụ lại ướt, nếu muốn dự trữ thì phải phơi khô trước.
“Anh hai, anh có muốn thử một chút không?” Tô Điềm nhìn Tô Khải rồi quay sang nhìn nhà máy đậu hũ, Tô Khải thấy căng thẳng, nhưng em gái còn dám làm, anh ta không thể để em gái làm hết mọi việc được.
Thấy Tô Khải gật đầu, Tô Điềm vui vẻ nhét mấy đồ vật đã chuẩn bị trước vào lòng Tô Khải, làm một cái dấu ra hiệu cố gắng, sau đó chờ Tô Khải đi vào.
Tô Khải hít sâu một hơi, nhìn ánh mắt khích lệ của em gái, bắt chước bước đi dứt khoát của Tô Điềm, bắt đầu nói nhăng nói cuội với ông bảo vệ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro