Chương 30 - Em Họ, Sao Em Lại Làm Như Vậy Với Mẹ Chị
Tôi Không Muốn...
Nhất Nguyện Tương Tư
2024-08-10 18:29:11
Mẹ Tô bị ba người này xúm lại nói không kịp trở tay, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy bà cụ Tô nhào tới phía bà. Tô Khải ở phía sau Tô Điềm, không gian vốn nhỏ hẹp, dưới tình huống bất ngờ này lại càng không qua được, muốn che chở mẹ Tô cũng không kịp, gấp đến đỏ cả hai mắt, hô to dừng tay.
Tô Điềm nhìn thấy tư thế của ba người kia, cũng không tệ, nhưng cô không thấy được ngón tay cong lại của bà cụ Tô, nếu mà đánh xuống, khuôn mặt của mẹ Tô sẽ bị phá hủy, hai ngày nay tất cả đồ ăn thức uống đều dùng nước suối thần, khuôn mặt của mẹ Tô đã tốt hơn nhiều, bà cụ kia rõ ràng là muốn bắt nạt mẹ cô.
Đừng có mơ, mặt của cô lớn, một cái chậu rửa mặt cũng không chứa được, thuận tay nhặt cây chổi quét nhà ở bên cạnh giường, tiến lên chặn bà cụ Tô, hai con mắt híp lại, hai tay cầm chổi khua loạn xạ, miệng hô to: “Không được đánh mẹ của cháu, không được đánh, có ai không, cứu với…”
Nhưng mà tay lại chuẩn xác mà đánh vào khớp khuỷu tay của bà cụ Tô, thậm chí đánh cả lên mặt.
Tô Khải ngạc nhiên, vội vàng đem mẹ Tô bảo vệ ở phía sau, mà cha Tô vốn vội vàng đứng lên lại yên lặng ngồi xuống, im lặng ngồi trên giường.
“Mắt chó của mày bị mù hay gì, dám đánh cả tao, con ranh không biết lớn nhỏ này, mau dừng tay lại, thằng hai, mày bị mù sao, không nhìn thấy mẹ mày bị con ranh mất dạy này đánh à, đồ ngu vô dụng, không bằng sớm đi chết đi…”
Bà cụ Tô càng mắng độc ác, Tô Điềm càng đánh mạnh hơn, ánh mắt lạnh lùng. Hai ngày nay trôi qua làm cô đã quên mất còn có một nhà không biết xấu hổ này nhìn chằm chằm nhà cô.
Phải mau làm một cái tường, thêm một cái cửa, phía trên hàng rào rải mảnh sứ vỡ nữa, sau này có chuyện gì thì sẽ không bị như hôm nay, chờ tới lúc phát hiện thì người cũng đã chui vào tận đây rồi.
Tô Điềm đánh đến mỏi tay, lúc này mới bỏ chổi xuống, tội nghiệp nhìn bà cụ Tô.
“Bà nội, bà có thể đừng có động tí là ra tay đánh người được không, bà nhìn mẹ con bị bà dọa sợ rồi, con không chịu được cảnh mẹ con bị bà bắt nạt, cả người căng thẳng, vô ý đánh người, không điều khiển được tay của mình.”
Bà cụ Tô hung hăng trợn mắt nhìn một nhà người ngồi, người đứng, người giả bộ đáng thương, người được bảo vệ che chở.
Bà ta trực tiếp ngồi xuống đất, bắt đầu đập đất khóc lớn.
A một tiếng, bắt đầu kéo dài giọng ra.
“A~ Tôi không muốn sống nữa, a~ tôi cực khổ nuôi một thằng con bất hiếu, trơ mắt nhìn cái thứ mất dạy đánh một bà lão sắp sáu mươi tuổi, còn có đạo lý nữa hay không, người đâu, mau mau tới nhìn đi…”
Mẹ Tô tức đến phát run, hiện tại cả nhà đã ra ở riêng, nhưng vẫn không thoát khỏi cái bà già này.
Nếu không phải vì nghĩ cho con cái, bà sẵn sàng dùng bản thân để tiễn bà già này xuống Địa ngục.
Chu Tuệ Ngọc thực sự hận bà cụ Tô ác độc, tay run rẩy cầm lấy tay của con trai.
Tô Điềm nhìn cha mình, muốn nhìn xem ông có phản ứng gì, cô lấy một cái ghế gỗ nhỏ ngồi xuống, soi móng tay mình, có hơi đen. Tay người ta thì mềm mại như cây cỏ, còn của cô thì như móng vuốt, Tô Điềm thấy không vui.
“Ôi, bà nội không tham gia diễn hí khúc thực sự là đáng tiếc, âm thanh từ cổ họng của bà nghe rất hay, dư âm lượn lờ như là muỗi mùa hè làm phiền nhiễu linh hồn, quanh quẩn ba ngày khiến người ta ghét cay ghét đắng, tiếng vang mạnh mẽ đâu có giống như một người sáu mươi tuổi có thể phát ra, êm tai đến mức khiến người ta chán ghét vô cùng…”
Tô Điềm nhìn thấy tư thế của ba người kia, cũng không tệ, nhưng cô không thấy được ngón tay cong lại của bà cụ Tô, nếu mà đánh xuống, khuôn mặt của mẹ Tô sẽ bị phá hủy, hai ngày nay tất cả đồ ăn thức uống đều dùng nước suối thần, khuôn mặt của mẹ Tô đã tốt hơn nhiều, bà cụ kia rõ ràng là muốn bắt nạt mẹ cô.
Đừng có mơ, mặt của cô lớn, một cái chậu rửa mặt cũng không chứa được, thuận tay nhặt cây chổi quét nhà ở bên cạnh giường, tiến lên chặn bà cụ Tô, hai con mắt híp lại, hai tay cầm chổi khua loạn xạ, miệng hô to: “Không được đánh mẹ của cháu, không được đánh, có ai không, cứu với…”
Nhưng mà tay lại chuẩn xác mà đánh vào khớp khuỷu tay của bà cụ Tô, thậm chí đánh cả lên mặt.
Tô Khải ngạc nhiên, vội vàng đem mẹ Tô bảo vệ ở phía sau, mà cha Tô vốn vội vàng đứng lên lại yên lặng ngồi xuống, im lặng ngồi trên giường.
“Mắt chó của mày bị mù hay gì, dám đánh cả tao, con ranh không biết lớn nhỏ này, mau dừng tay lại, thằng hai, mày bị mù sao, không nhìn thấy mẹ mày bị con ranh mất dạy này đánh à, đồ ngu vô dụng, không bằng sớm đi chết đi…”
Bà cụ Tô càng mắng độc ác, Tô Điềm càng đánh mạnh hơn, ánh mắt lạnh lùng. Hai ngày nay trôi qua làm cô đã quên mất còn có một nhà không biết xấu hổ này nhìn chằm chằm nhà cô.
Phải mau làm một cái tường, thêm một cái cửa, phía trên hàng rào rải mảnh sứ vỡ nữa, sau này có chuyện gì thì sẽ không bị như hôm nay, chờ tới lúc phát hiện thì người cũng đã chui vào tận đây rồi.
Tô Điềm đánh đến mỏi tay, lúc này mới bỏ chổi xuống, tội nghiệp nhìn bà cụ Tô.
“Bà nội, bà có thể đừng có động tí là ra tay đánh người được không, bà nhìn mẹ con bị bà dọa sợ rồi, con không chịu được cảnh mẹ con bị bà bắt nạt, cả người căng thẳng, vô ý đánh người, không điều khiển được tay của mình.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà cụ Tô hung hăng trợn mắt nhìn một nhà người ngồi, người đứng, người giả bộ đáng thương, người được bảo vệ che chở.
Bà ta trực tiếp ngồi xuống đất, bắt đầu đập đất khóc lớn.
A một tiếng, bắt đầu kéo dài giọng ra.
“A~ Tôi không muốn sống nữa, a~ tôi cực khổ nuôi một thằng con bất hiếu, trơ mắt nhìn cái thứ mất dạy đánh một bà lão sắp sáu mươi tuổi, còn có đạo lý nữa hay không, người đâu, mau mau tới nhìn đi…”
Mẹ Tô tức đến phát run, hiện tại cả nhà đã ra ở riêng, nhưng vẫn không thoát khỏi cái bà già này.
Nếu không phải vì nghĩ cho con cái, bà sẵn sàng dùng bản thân để tiễn bà già này xuống Địa ngục.
Chu Tuệ Ngọc thực sự hận bà cụ Tô ác độc, tay run rẩy cầm lấy tay của con trai.
Tô Điềm nhìn cha mình, muốn nhìn xem ông có phản ứng gì, cô lấy một cái ghế gỗ nhỏ ngồi xuống, soi móng tay mình, có hơi đen. Tay người ta thì mềm mại như cây cỏ, còn của cô thì như móng vuốt, Tô Điềm thấy không vui.
“Ôi, bà nội không tham gia diễn hí khúc thực sự là đáng tiếc, âm thanh từ cổ họng của bà nghe rất hay, dư âm lượn lờ như là muỗi mùa hè làm phiền nhiễu linh hồn, quanh quẩn ba ngày khiến người ta ghét cay ghét đắng, tiếng vang mạnh mẽ đâu có giống như một người sáu mươi tuổi có thể phát ra, êm tai đến mức khiến người ta chán ghét vô cùng…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro