Tn70 Mỹ Nhân Hoán Thân Mang Thai, Quân Nhân Sủng Thê Thành Nghiện
Ăn Bánh Bao! 3
2025-01-09 20:45:03
"Mỗi người một cái bánh bao, vừa đủ nhé."
Trần Thúy Quyên vừa nói xong, mọi người đã vội vàng duỗi tay cầm lấy một cái.
Bánh bao vừa cho ra khỏi nồi, còn nóng hổi, làm tay cũng sắp bị phồng rộp lên luôn rồi, nhưng chẳng ai nỡ bỏ xuống.
Vừa thổi vừa cắn một miếng. Ôi chao, lớp vỏ mềm mại, nhân bánh bên trong chắc nịch, cắn một miếng là cảm thấy nước sốt bên trong sắp chảy ra rồi!
Ngon quá trời quá đất!
Không khí trên bàn ăn im lặng lạ thường. Chiếc bánh bao chỉ to bằng nắm tay của phụ nữ trưởng thành, mọi người cắn từng miếng nhỏ, chẳng nỡ cắn miếng to, ai nấy cũng thưởng thức từng ly từng tý.
Ăn xong bánh bao, Trần Thúy Quyên tiếp tục chia thịt kho.
Sau khi chia mỗi người được nửa miếng thì còn lại một miếng cuối cùng, Trần Thúy Quyên gắp thẳng vào bát của Thẩm Trĩ Dữu, híp mắt rồi hỏi: "Bánh bao và thịt kho của chúng ta hôm nay là nhờ có Dữu Dữu nên mới được ăn, miếng thừa này cho Dữu Dữu, không ai có ý kiến gì chứ?"
Già trẻ trong nhà ai cũng thương Thẩm Trĩ Dữu nhất, có thể có ý kiến gì chứ?
Vương Tú Lan đỏ mặt, chị ta biết lời này của Trần Thúy Quyên là đang nói cho chị ta nghe.
Nhưng hôm nay đúng là mẹ chồng rất công bằng, một đứa con dâu đến sau như chị ta và hai đứa con trai cũng đều có một chiếc bánh bao.
Hơn nữa, bánh bao với thịt kho quá là ngon, Vương Tú Lan làm gì còn ý kiến gì.
Chị ta cố nặn ra một nụ cười: "Hôm nay Dữu Dữu mệt rồi, nên ăn nhiều hơn một chút."
Nếu nhà người khác mà nghe được thì e là sắp trợn mắt trắng lên tận trời rồi.
Đi lên huyện, có nằm mơ cũng muốn đi!
Ấy thế mà họ còn nói Thẩm Trĩ Dữu mệt cơ đấy!
Nhưng ở nhà họ Thẩm, ngay cả Vương Tú Lan cũng bị người nhà họ Thẩm, một đám người không được bình thường, thiên vị con gái đến nỗi không biết trời nam đất bắc này tẩy não rồi.
Trần Thúy Quyên hài lòng gật đầu.
Thẩm Trĩ Dữu dùng đũa chia miếng thịt làm đôi, rồi gắp vào bát của ba mẹ Thẩm: "Hôm nay con đã ăn ở trên huyện rồi, ba mẹ ăn nhiều vào nhé."
Trần Thúy Quyên và Thẩm Đại Hà lập tức cảm động đến nỗi rơm rớm nước mắt: "Vẫn là con gái là biết thương ba mẹ!"
Trần Thúy Quyên vừa nói xong, mọi người đã vội vàng duỗi tay cầm lấy một cái.
Bánh bao vừa cho ra khỏi nồi, còn nóng hổi, làm tay cũng sắp bị phồng rộp lên luôn rồi, nhưng chẳng ai nỡ bỏ xuống.
Vừa thổi vừa cắn một miếng. Ôi chao, lớp vỏ mềm mại, nhân bánh bên trong chắc nịch, cắn một miếng là cảm thấy nước sốt bên trong sắp chảy ra rồi!
Ngon quá trời quá đất!
Không khí trên bàn ăn im lặng lạ thường. Chiếc bánh bao chỉ to bằng nắm tay của phụ nữ trưởng thành, mọi người cắn từng miếng nhỏ, chẳng nỡ cắn miếng to, ai nấy cũng thưởng thức từng ly từng tý.
Ăn xong bánh bao, Trần Thúy Quyên tiếp tục chia thịt kho.
Sau khi chia mỗi người được nửa miếng thì còn lại một miếng cuối cùng, Trần Thúy Quyên gắp thẳng vào bát của Thẩm Trĩ Dữu, híp mắt rồi hỏi: "Bánh bao và thịt kho của chúng ta hôm nay là nhờ có Dữu Dữu nên mới được ăn, miếng thừa này cho Dữu Dữu, không ai có ý kiến gì chứ?"
Già trẻ trong nhà ai cũng thương Thẩm Trĩ Dữu nhất, có thể có ý kiến gì chứ?
Vương Tú Lan đỏ mặt, chị ta biết lời này của Trần Thúy Quyên là đang nói cho chị ta nghe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng hôm nay đúng là mẹ chồng rất công bằng, một đứa con dâu đến sau như chị ta và hai đứa con trai cũng đều có một chiếc bánh bao.
Hơn nữa, bánh bao với thịt kho quá là ngon, Vương Tú Lan làm gì còn ý kiến gì.
Chị ta cố nặn ra một nụ cười: "Hôm nay Dữu Dữu mệt rồi, nên ăn nhiều hơn một chút."
Nếu nhà người khác mà nghe được thì e là sắp trợn mắt trắng lên tận trời rồi.
Đi lên huyện, có nằm mơ cũng muốn đi!
Ấy thế mà họ còn nói Thẩm Trĩ Dữu mệt cơ đấy!
Nhưng ở nhà họ Thẩm, ngay cả Vương Tú Lan cũng bị người nhà họ Thẩm, một đám người không được bình thường, thiên vị con gái đến nỗi không biết trời nam đất bắc này tẩy não rồi.
Trần Thúy Quyên hài lòng gật đầu.
Thẩm Trĩ Dữu dùng đũa chia miếng thịt làm đôi, rồi gắp vào bát của ba mẹ Thẩm: "Hôm nay con đã ăn ở trên huyện rồi, ba mẹ ăn nhiều vào nhé."
Trần Thúy Quyên và Thẩm Đại Hà lập tức cảm động đến nỗi rơm rớm nước mắt: "Vẫn là con gái là biết thương ba mẹ!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro