Tn70 Mỹ Nhân Hoán Thân Mang Thai, Quân Nhân Sủng Thê Thành Nghiện
Có Phải Bắt Nạt...
2025-01-09 20:45:03
Về đến nhà, Trần Thuý Quyên và Thẩm Đại Hà còn đang cười ngây ngô.
Thấy con gái về, Trần Thúy Quyên vội vàng rót cho con gái chén trà, cười ha hả mà nói: "Dữu Dữu à, sao về nhanh thế, không nói chuyện với Tiểu Cố thêm nữa đi à?"
Tuy Cố Dã đồng ý rồi, nhưng trong lòng Trần Thúy Quyên vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.
Lỡ đâu tự dưng Cố Dã tỉnh táo lại rồi hối hận thì sao!
Vậy nên cần nhân lúc đầu óc anh chưa tỉnh táo mà ở bên nhiều hơn, vun đắp tình cảm!
Vốn tâm trạng của Thẩm Trĩ Dữu đã bình thường trở lại, nghe thế cô lại bắt đầu tức giận.
Bảo sao anh độc thân đến tận 30 tuổi còn chưa kết hôn.
Vừa rồi vậy mà anh còn nói là đợi đến lúc họ kết hôn rồi, anh sẽ bắt cô phải đi nghiêm, cõng nặng mà chạy mỗi ngày, còn bảo phần trên của cô nhiều thịt quá, không đủ săn chắc, phải tập hít xà!
Thẩm Trĩ Dữu suýt thì tức đến bật cười, cảm thấy anh quá là vô lý, còn đang định phàn nàn với Trần Thuý Quyên.
Nhưng vừa ngẩng mặt, trông thấy nếp nhăn ở đuôi mắt và tóc bạc ở đỉnh đầu của mẹ, trong lòng cô lại thấy đau xót, cuối cùng chỉ mím môi rồi nói: "Nắng quá nên con về sớm."
"Đúng ha, sao mẹ lại quên cái chuyện vặt này nhỉ. Quốc Cường, nhanh lên, trong nồi có chè đậu xanh mẹ nấu cho em gái con, múc một bát cho em đi!"
"Dạ, Dữu Dữu đợi một lát nhé, anh lập tức múc cho em một bát!"
Trong bếp, Thẩm Quốc Cường vừa mở nắp nồi thì vợ anh ta là Vương Tú Lan đã bước vào.
Mặc dù ba Thẩm là đại đội trưởng, điều kiện gia đình có phần tốt hơn các đội viên khác.
Nhưng nhà họ Thẩm cứ như bị hâm vậy, nhà có một chút lương thực tốt hay đồ ngon nào cũng nhét cho Thẩm Trĩ Dữu hết!
Nhà chỉ có một nắm đậu xanh nhỏ như thế.
Chỉ vì hôm qua Thẩm Trĩ Dữu bị nóng đến mức suýt thì say nắng, vậy nên hôm nay Trần Thúy Quyên đã nấu hết chỗ đậu xanh đó, còn cho vào trong một miếng đường phèn!
Vương Tú Lan đi theo Thẩm Quốc Cường, thấy anh ta chỉ lấy một cái bát, chị ta cũng lấy một cái.
Thẩm Quốc Cường nhíu mày: "Em làm gì vậy?"
Vương Tú Lan nghểnh cổ mà nói: "Em cũng muốn uống, công điểm là cả nhà cùng kiếm, lương thực là của cả nhà, mắc gì chè đậu xanh chỉ cho mình em ấy uống?"
Thấy con gái về, Trần Thúy Quyên vội vàng rót cho con gái chén trà, cười ha hả mà nói: "Dữu Dữu à, sao về nhanh thế, không nói chuyện với Tiểu Cố thêm nữa đi à?"
Tuy Cố Dã đồng ý rồi, nhưng trong lòng Trần Thúy Quyên vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.
Lỡ đâu tự dưng Cố Dã tỉnh táo lại rồi hối hận thì sao!
Vậy nên cần nhân lúc đầu óc anh chưa tỉnh táo mà ở bên nhiều hơn, vun đắp tình cảm!
Vốn tâm trạng của Thẩm Trĩ Dữu đã bình thường trở lại, nghe thế cô lại bắt đầu tức giận.
Bảo sao anh độc thân đến tận 30 tuổi còn chưa kết hôn.
Vừa rồi vậy mà anh còn nói là đợi đến lúc họ kết hôn rồi, anh sẽ bắt cô phải đi nghiêm, cõng nặng mà chạy mỗi ngày, còn bảo phần trên của cô nhiều thịt quá, không đủ săn chắc, phải tập hít xà!
Thẩm Trĩ Dữu suýt thì tức đến bật cười, cảm thấy anh quá là vô lý, còn đang định phàn nàn với Trần Thuý Quyên.
Nhưng vừa ngẩng mặt, trông thấy nếp nhăn ở đuôi mắt và tóc bạc ở đỉnh đầu của mẹ, trong lòng cô lại thấy đau xót, cuối cùng chỉ mím môi rồi nói: "Nắng quá nên con về sớm."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đúng ha, sao mẹ lại quên cái chuyện vặt này nhỉ. Quốc Cường, nhanh lên, trong nồi có chè đậu xanh mẹ nấu cho em gái con, múc một bát cho em đi!"
"Dạ, Dữu Dữu đợi một lát nhé, anh lập tức múc cho em một bát!"
Trong bếp, Thẩm Quốc Cường vừa mở nắp nồi thì vợ anh ta là Vương Tú Lan đã bước vào.
Mặc dù ba Thẩm là đại đội trưởng, điều kiện gia đình có phần tốt hơn các đội viên khác.
Nhưng nhà họ Thẩm cứ như bị hâm vậy, nhà có một chút lương thực tốt hay đồ ngon nào cũng nhét cho Thẩm Trĩ Dữu hết!
Nhà chỉ có một nắm đậu xanh nhỏ như thế.
Chỉ vì hôm qua Thẩm Trĩ Dữu bị nóng đến mức suýt thì say nắng, vậy nên hôm nay Trần Thúy Quyên đã nấu hết chỗ đậu xanh đó, còn cho vào trong một miếng đường phèn!
Vương Tú Lan đi theo Thẩm Quốc Cường, thấy anh ta chỉ lấy một cái bát, chị ta cũng lấy một cái.
Thẩm Quốc Cường nhíu mày: "Em làm gì vậy?"
Vương Tú Lan nghểnh cổ mà nói: "Em cũng muốn uống, công điểm là cả nhà cùng kiếm, lương thực là của cả nhà, mắc gì chè đậu xanh chỉ cho mình em ấy uống?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro