Tn70 Mỹ Nhân Hoán Thân Mang Thai, Quân Nhân Sủng Thê Thành Nghiện
Kết Hôn Rồi Là...
2025-01-09 20:45:03
Tuy rằng không biết Thẩm Trĩ Dữu muốn làm gì.
Nhưng sau khi xác nhận cô thật sự muốn từ hôn, Hà Thanh và Tưởng Văn Bân cũng chuẩn bị rời đi.
Trước lúc đi, không biết Hà Thanh nghĩ đến cái gì, cô ta kéo Tưởng Văn Bân lại, bảo anh ta chờ một lát.
"Nói miệng không có bằng chứng, cô viết bằng chứng đi."
Từ hôn còn phải viết bằng chứng?
Thẩm Trĩ Dữu cứ trông thấy đôi nam nữ chính ở trước mắt này là đau hết cả đầu. Chuyện sẽ xảy ra ở tương lai theo như trong sách, cộng thêm ngực còn đang đau, sắc mặt cô chẳng tốt chút nào, thiếu điều trợn trắng mắt nữa thôi.
"Không phải chứ. Hà Thanh, cô coi Tưởng Văn Bân là báu vật, không có nghĩa tôi cũng coi Tưởng Văn Bân là báu vật. Thật sự cho rằng anh ta là thịt Đường Tăng hả? Còn lo tôi đổi ý nữa chứ! Cô suy nghĩ nhiều rồi, mau đi đi."
Mặt Hà Thanh trở nên cứng đờ.
Cô ta không ngờ rằng Thẩm Trĩ Dữu lại tự dưng như biến thành một người khác, còn nói cô ta coi Tưởng Văn Bân như báu vật!
Có trưởng thành đến đâu thì Hà Thanh cũng vẫn chỉ là một đồng chí nữ, còn là một đồng chí nữ chưa kết hôn. Mặt cô ta lập tức đỏ bừng lên.
Sau đó lại nghe được Thẩm Trĩ Dữu đuổi bọn họ đi. Cái giọng điệu tránh như tránh tà ấy, cứ giống như trên người họ bị dính phân vậy, sắc mặt họ càng trở nên khó coi hơn.
Ngẩng đầu nhìn Tưởng Văn Bân, quả nhiên, sắc mặt anh ta cũng không được tốt lắm.
Ban nãy, lúc nghe thấy Hà Thanh bảo Thẩm Trĩ Dữu viết giấy cam kết, Tưởng Văn Bân còn cảm thấy cô ta suy nghĩ chu đáo, đúng là không giống với Thẩm Trĩ Dữu.
Nhưng khi bị Thẩm Trĩ Dữu trợn mắt xem thường, anh ta lại cảm thấy Hà Thanh bị thần kinh.
Khiến anh ta tự dưng bị sỉ nhục một cách vô cớ.
"Không cần."
Tưởng Văn Bân liếc nhìn Thẩm Trĩ Dữu, anh ta cũng không tin Cố Dã sẽ cưới cô. Đến lúc đó còn chẳng phải là đến cầu xin anh ta à, và rồi sẽ cảm thấy vô cùng áy náy với anh ta.
Huống chi quân nhân thì đã sao.
Một năm có thể về nhà được mấy lần, kết hôn với họ khác gì ở goá trong khi chồng còn sống chứ.
Người ta thương con gái, ai sẽ chịu gả con gái cho quân nhân trong thôn chứ?
Nhưng sau khi xác nhận cô thật sự muốn từ hôn, Hà Thanh và Tưởng Văn Bân cũng chuẩn bị rời đi.
Trước lúc đi, không biết Hà Thanh nghĩ đến cái gì, cô ta kéo Tưởng Văn Bân lại, bảo anh ta chờ một lát.
"Nói miệng không có bằng chứng, cô viết bằng chứng đi."
Từ hôn còn phải viết bằng chứng?
Thẩm Trĩ Dữu cứ trông thấy đôi nam nữ chính ở trước mắt này là đau hết cả đầu. Chuyện sẽ xảy ra ở tương lai theo như trong sách, cộng thêm ngực còn đang đau, sắc mặt cô chẳng tốt chút nào, thiếu điều trợn trắng mắt nữa thôi.
"Không phải chứ. Hà Thanh, cô coi Tưởng Văn Bân là báu vật, không có nghĩa tôi cũng coi Tưởng Văn Bân là báu vật. Thật sự cho rằng anh ta là thịt Đường Tăng hả? Còn lo tôi đổi ý nữa chứ! Cô suy nghĩ nhiều rồi, mau đi đi."
Mặt Hà Thanh trở nên cứng đờ.
Cô ta không ngờ rằng Thẩm Trĩ Dữu lại tự dưng như biến thành một người khác, còn nói cô ta coi Tưởng Văn Bân như báu vật!
Có trưởng thành đến đâu thì Hà Thanh cũng vẫn chỉ là một đồng chí nữ, còn là một đồng chí nữ chưa kết hôn. Mặt cô ta lập tức đỏ bừng lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó lại nghe được Thẩm Trĩ Dữu đuổi bọn họ đi. Cái giọng điệu tránh như tránh tà ấy, cứ giống như trên người họ bị dính phân vậy, sắc mặt họ càng trở nên khó coi hơn.
Ngẩng đầu nhìn Tưởng Văn Bân, quả nhiên, sắc mặt anh ta cũng không được tốt lắm.
Ban nãy, lúc nghe thấy Hà Thanh bảo Thẩm Trĩ Dữu viết giấy cam kết, Tưởng Văn Bân còn cảm thấy cô ta suy nghĩ chu đáo, đúng là không giống với Thẩm Trĩ Dữu.
Nhưng khi bị Thẩm Trĩ Dữu trợn mắt xem thường, anh ta lại cảm thấy Hà Thanh bị thần kinh.
Khiến anh ta tự dưng bị sỉ nhục một cách vô cớ.
"Không cần."
Tưởng Văn Bân liếc nhìn Thẩm Trĩ Dữu, anh ta cũng không tin Cố Dã sẽ cưới cô. Đến lúc đó còn chẳng phải là đến cầu xin anh ta à, và rồi sẽ cảm thấy vô cùng áy náy với anh ta.
Huống chi quân nhân thì đã sao.
Một năm có thể về nhà được mấy lần, kết hôn với họ khác gì ở goá trong khi chồng còn sống chứ.
Người ta thương con gái, ai sẽ chịu gả con gái cho quân nhân trong thôn chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro