Tn70 Mỹ Nhân Hoán Thân Mang Thai, Quân Nhân Sủng Thê Thành Nghiện
Kết Hôn Xong Ở...
2025-01-09 20:45:03
Không lâu sau, người trong nhà cũng lần lượt về đến.
Cố Dã là con thứ hai trong nhà, trên anh còn có một người anh trai, dưới cũng còn một người em trai.
Vốn dĩ là có một người chị nữa, nhưng năm đó nhà quá nghèo.
Trùng hợp là nhà bác cả của Cố Dã mãi vẫn không có con, vậy nên ba mẹ anh đã đưa con gái qua cho họ để đổi lấy nửa bao lương thực tinh. Đến giờ vẫn nói với bên ngoài rằng nhà chỉ có ba anh em.
Anh cả Cố Hổ, lớn hơn Cố Dã hai tuổi, đã kết hôn mấy năm trước. Vợ là Kim Phượng Diễm, hai người đã sinh được một đứa con trai.
Em trai Cố Bằng, nhỏ hơn Cố Dã năm tuổi, cũng chưa kết hôn.
Lúc ăn cơm, mẹ Cố đã nói chuyện này trên bàn ăn.
Cố Hổ thấy cuối cùng em trai cũng muốn kết hôn thì lộ ra nụ cười thật thà: "Vậy thì tốt, chú mà kết hôn một cái là mẹ phải trẻ ra mười tuổi."
Cố Bằng cũng vui cho anh hai, nhưng đồng thời cũng có cảm giác áp lực.
Lúc trước ba mẹ giục họ kết hôn, trên anh ấy còn có anh hai đỡ cho. Bây giờ anh hai kết hôn rồi, vậy thì chẳng phải đến anh ấy rồi ư?
Tự dưng cảm thấy trứng gà trong bát chả thơm gì!
Trên bàn ăn, người không vui chỉ có con dâu cả, cũng là Kim Phượng Diễm.
Vẻ mặt của chị ta thay đổi mấy lần, thấy người trong nhà bắt đầu bàn bạc sáng mai đi hỏi cưới cần chuẩn bị đồ gì, chị ta không nhịn được mà mở miệng dò hỏi:
"Giờ em hai sắp kết hôn rồi, chắc chắn em dâu phải ở nhà, hai người thì không thể nào ở căn phòng hiện tại nhỉ, con và Hổ Tử sẽ dọn ra khỏi phòng nhé."
Đúng rồi ha!
Cứ chìm đắm trong câu chuyện nhà sắp có chuyện vui mãi, cuối cùng mọi người cũng ý thức được chuyện này.
Trước khi Cố Dã đi nhập ngũ, nhà họ Cố và phần lớn gia đình trong công xã đều giống nhau cả. Một năm chẳng ăn nổi hai lần trứng gà, nghèo đến nỗi phải gặm rễ cây, cưới một cô vợ là phải vét sạch túi của mọi người trong nhà.
Nhà bọn họ cũng thế thôi.
Ngoài phòng chính mà ba Cố mẹ Cố đang ở ra thì phòng của Cố Dã lớn hơn chút, có thể kê một chiếc giường đôi.
Khi đó không đủ phòng ở, Kim Phượng Diễm vừa mới gả vào không lâu đã mang thai, phòng của họ tất nhiên là không đủ để ở nữa.
Cố Dã là con thứ hai trong nhà, trên anh còn có một người anh trai, dưới cũng còn một người em trai.
Vốn dĩ là có một người chị nữa, nhưng năm đó nhà quá nghèo.
Trùng hợp là nhà bác cả của Cố Dã mãi vẫn không có con, vậy nên ba mẹ anh đã đưa con gái qua cho họ để đổi lấy nửa bao lương thực tinh. Đến giờ vẫn nói với bên ngoài rằng nhà chỉ có ba anh em.
Anh cả Cố Hổ, lớn hơn Cố Dã hai tuổi, đã kết hôn mấy năm trước. Vợ là Kim Phượng Diễm, hai người đã sinh được một đứa con trai.
Em trai Cố Bằng, nhỏ hơn Cố Dã năm tuổi, cũng chưa kết hôn.
Lúc ăn cơm, mẹ Cố đã nói chuyện này trên bàn ăn.
Cố Hổ thấy cuối cùng em trai cũng muốn kết hôn thì lộ ra nụ cười thật thà: "Vậy thì tốt, chú mà kết hôn một cái là mẹ phải trẻ ra mười tuổi."
Cố Bằng cũng vui cho anh hai, nhưng đồng thời cũng có cảm giác áp lực.
Lúc trước ba mẹ giục họ kết hôn, trên anh ấy còn có anh hai đỡ cho. Bây giờ anh hai kết hôn rồi, vậy thì chẳng phải đến anh ấy rồi ư?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tự dưng cảm thấy trứng gà trong bát chả thơm gì!
Trên bàn ăn, người không vui chỉ có con dâu cả, cũng là Kim Phượng Diễm.
Vẻ mặt của chị ta thay đổi mấy lần, thấy người trong nhà bắt đầu bàn bạc sáng mai đi hỏi cưới cần chuẩn bị đồ gì, chị ta không nhịn được mà mở miệng dò hỏi:
"Giờ em hai sắp kết hôn rồi, chắc chắn em dâu phải ở nhà, hai người thì không thể nào ở căn phòng hiện tại nhỉ, con và Hổ Tử sẽ dọn ra khỏi phòng nhé."
Đúng rồi ha!
Cứ chìm đắm trong câu chuyện nhà sắp có chuyện vui mãi, cuối cùng mọi người cũng ý thức được chuyện này.
Trước khi Cố Dã đi nhập ngũ, nhà họ Cố và phần lớn gia đình trong công xã đều giống nhau cả. Một năm chẳng ăn nổi hai lần trứng gà, nghèo đến nỗi phải gặm rễ cây, cưới một cô vợ là phải vét sạch túi của mọi người trong nhà.
Nhà bọn họ cũng thế thôi.
Ngoài phòng chính mà ba Cố mẹ Cố đang ở ra thì phòng của Cố Dã lớn hơn chút, có thể kê một chiếc giường đôi.
Khi đó không đủ phòng ở, Kim Phượng Diễm vừa mới gả vào không lâu đã mang thai, phòng của họ tất nhiên là không đủ để ở nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro