Tn70 Mỹ Nhân Hoán Thân Mang Thai, Quân Nhân Sủng Thê Thành Nghiện
Vẫn Thiếu Tập T...
2025-01-09 20:45:03
Ngày nay, nếu có thể nhìn thấy bóng của những quả trứng gà trong bữa tiệc thì đã là nở mày nở mặt rồi!
Mặc dù mười cân thịt lợn này được chia cho mỗi bàn nhưng chắc chắn mỗi người cũng chỉ có thể ăn được một miếng.
Nhưng cũng được xem là có vị thịt.
Lúc đầu cũng có kế hoạch như thế, nhưng ngày hôm sau, Cố Dã lại mang theo một cái sườn heo cùng một bao lúa mạch đến.
“Chú, thím, vốn dĩ tiệc rượu phải do nhà cháu tổ chức, nhưng thời gian gấp rút, nhà cháu không có thời gian chuẩn bị, cho nên cứ tổ chức ở đây như đã nói lúc trước.
Nhưng nhà cháu cũng bỏ ra chút đồ vật, đây là xương sườn, thím xem có thể quyết định nấu súp hay luộc ăn, ngoài ra còn có trứng và bột mì, thím xem có thể sử dụng thế nào thì sử dụng.”
Trần Thúy Quyên nhìn thấy, lập tức mở miệng cười không khép lại được.
"Ôi, nhà thím đã mua thịt lợn rồi, cháu nói xem cháu còn mua nhiều xương sườn, trứng và bột mì đến làm gì chứ.”
Ngoài miệng thì nói lãng phí nhưng mắt thì không dời đi được.
Trần Thúy Quyên rất hào hứng.
Bà xem lần này ai dám bàn tán về Dữu Dữu nhà bà nữa.
Mấy ngày nay, Cố Dã đã quen với tính cách phóng khoáng của ba mẹ vợ rồi, anh khẽ gật đầu nói: “Đó là nhà cháu nên làm."
"Nhìn xem, nhìn xem, cháu biết nhiều lại biết cách nói chuyện, khó trách cháu có tiền đồ như vậy.”
Thôn của họ chưa có dịch vụ tổ chức tiệc cưới như ở thành phố.
Nhà ai muốn tổ chức tiệc gì thì người dân trong thôn sẽ đến giúp đỡ.
Mặc dù ngày mai mới làm tiệc nhưng hôm nay đã có rất nhiều người đến giúp chuẩn bị.
Mọi người nghe được lời nói của Trần Thúy Quyên, đều cười đồng ý: "Đúng vậy, vừa nhìn là biết Tiểu Cố là người biết thương người rồi, Dữu Dữu thật may mắn."
"Ha ha, có phúc nhưng chỉ sợ phải chịu khổ thôi.”
Một đồng chí nữ trẻ chưa lập gia đình tò mò: “Tại sao có phúc mà lại phải chịu khổ ạ?”
Các thím các bác gái ở quê không phải lái xe nhanh trên đường cao tốc mà là lái thẳng lên trời!
"Sao lại không chịu khổ, cháu nhìn eo và mông của Tiểu Cố đi, nhìn là biết rất khỏe rồi, vợ Đại Hà à, bà cứ chờ ôm cháu ngoại đi.”
Trần Thúy Quyên trừng mắt nhìn họ: "Các bà không biết giữ mồm giữ miệng gì cả, nói bậy gì đó! Nhanh đi làm việc đi!"
Mặc dù mười cân thịt lợn này được chia cho mỗi bàn nhưng chắc chắn mỗi người cũng chỉ có thể ăn được một miếng.
Nhưng cũng được xem là có vị thịt.
Lúc đầu cũng có kế hoạch như thế, nhưng ngày hôm sau, Cố Dã lại mang theo một cái sườn heo cùng một bao lúa mạch đến.
“Chú, thím, vốn dĩ tiệc rượu phải do nhà cháu tổ chức, nhưng thời gian gấp rút, nhà cháu không có thời gian chuẩn bị, cho nên cứ tổ chức ở đây như đã nói lúc trước.
Nhưng nhà cháu cũng bỏ ra chút đồ vật, đây là xương sườn, thím xem có thể quyết định nấu súp hay luộc ăn, ngoài ra còn có trứng và bột mì, thím xem có thể sử dụng thế nào thì sử dụng.”
Trần Thúy Quyên nhìn thấy, lập tức mở miệng cười không khép lại được.
"Ôi, nhà thím đã mua thịt lợn rồi, cháu nói xem cháu còn mua nhiều xương sườn, trứng và bột mì đến làm gì chứ.”
Ngoài miệng thì nói lãng phí nhưng mắt thì không dời đi được.
Trần Thúy Quyên rất hào hứng.
Bà xem lần này ai dám bàn tán về Dữu Dữu nhà bà nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy ngày nay, Cố Dã đã quen với tính cách phóng khoáng của ba mẹ vợ rồi, anh khẽ gật đầu nói: “Đó là nhà cháu nên làm."
"Nhìn xem, nhìn xem, cháu biết nhiều lại biết cách nói chuyện, khó trách cháu có tiền đồ như vậy.”
Thôn của họ chưa có dịch vụ tổ chức tiệc cưới như ở thành phố.
Nhà ai muốn tổ chức tiệc gì thì người dân trong thôn sẽ đến giúp đỡ.
Mặc dù ngày mai mới làm tiệc nhưng hôm nay đã có rất nhiều người đến giúp chuẩn bị.
Mọi người nghe được lời nói của Trần Thúy Quyên, đều cười đồng ý: "Đúng vậy, vừa nhìn là biết Tiểu Cố là người biết thương người rồi, Dữu Dữu thật may mắn."
"Ha ha, có phúc nhưng chỉ sợ phải chịu khổ thôi.”
Một đồng chí nữ trẻ chưa lập gia đình tò mò: “Tại sao có phúc mà lại phải chịu khổ ạ?”
Các thím các bác gái ở quê không phải lái xe nhanh trên đường cao tốc mà là lái thẳng lên trời!
"Sao lại không chịu khổ, cháu nhìn eo và mông của Tiểu Cố đi, nhìn là biết rất khỏe rồi, vợ Đại Hà à, bà cứ chờ ôm cháu ngoại đi.”
Trần Thúy Quyên trừng mắt nhìn họ: "Các bà không biết giữ mồm giữ miệng gì cả, nói bậy gì đó! Nhanh đi làm việc đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro