Em Phải Tin Chị
2024-08-07 12:19:50
Giang Chi đứng không xa chỗ Từ Thúy, đang nhìn cô ta, muốn nhìn xem cái thứ “hệ thống” kia ở chỗ nào, nên cô không nhận thấy ánh mắt của Quảng Thâm, cũng không thấy có chỗ bất thường nào trên người Từ Thúy.
Từ Thúy cầm tay áo lau nước trên mặt, bất chợt ngẩng đầu nhìn Giang Chi, đầu tiên cười một cái rồi lại bật khóc.
Thậm chí, cô ta còn cố gắng bò về phía Giang Chi.
Giang Chi phản ứng nhanh, liên tục lùi lại ba bước, chỉ sợ chậm một giây là bị Từ Thúy dính vào người.
Từ Thúy ôm hụt: “.....”
Cô ta ngẩng mặt lên nhìn Giang Chi, khóc thành tiếng, ánh mắt còn nhìn chằm chằm vào mắt Giang Chi.
“Chi Chi, tất cả đều là lỗi của chị! Chị không biết tại sao sự việc lại thành ra thế này, nhưng chị thực sự chỉ vừa mới tỉnh thôi! Chi Chi, chị với em là chị em bao nhiêu năm như vậy, nếu chị thực sự tỉnh, chị có thể để yên cho mẹ chồng làm vậy sao? Chi Chi, bên nhau nhiều năm, em không rõ con người của chị sao?”
“Hơn nữa, nếu không phải nhà chị thực sự sắp tới đường cùng thì sẽ không tới nhà em đòi tiền đâu! Đều vì chị bị bệnh, mẹ chồng biết mẹ của em làm bác sĩ ở trên xã, bà ấy chỉ muốn mẹ em khám bệnh cho chị mà thôi.”
Từ Thúy ho khan hai tiếng, yếu đuối mỏng manh: “Chi Chi, mẹ chổng của chị gần 60 tuổi rồi. Một bà lão sáu mươi tuổi có thể có suy nghĩ xấu gì chứ? Cho dù có cũng sẽ không dẫn theo hai đứa trẻ đi tới đây trong thời tiết lạnh giá này!”
“Chi Chi, em phải tin chị, chồng và mẹ chồng của chị có ý tốt, nhưng họ dùng sai phương pháp mà thôi!”
Cô ta chém gió, nói trắng thành đen, quy mọi chuyện thành một cái “hiểu lầm”.
Lý Xuân Mai liên tục phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy! Chúng tôi chỉ muốn tới khám bệnh, không muốn chèn ép nhà mấy người. Mấy người mau thả con trai của tôi ra đi! Thương xót cho con trai của tôi với, cầu xin mấy người!”
Từ Thúy nước mắt đầy mặt, còn lảo đảo muốn đứng dậy: “Chị xin lỗi em, Chi Chi, em tốt bụng như vậy, nhất định sẽ tha thứ cho bọn chị, có đúng không? Đây thực sự chỉ là hiểu lầm!”
Giang Chi vô thức nhìn vào mắt Từ Thúy, đầu óc lập tức trống rỗng.
Cuối cùng Từ Thúy đi tới trước mặt Giang Chi, dưới ánh mắt của mọi người, cô ta nói với giọng điệu mê hoặc bên tai Giang Chi: “Giang Chi, đây chỉ là hiểu lầm, phải không?”
Giang Chi ngơ ngác nhìn Từ Thúy, môi khẽ nhúc nhích, lời sắp nói ra khỏi miệng, tự dưng trong tâm trí trống rỗng của cô xuất hiện một bóng hình.
Bóng người ngồi trên tường, chân dài, dáng người cao gầy, môi mỏng hơi cong, lạnh lùng và thờ ơ.
Giang Chi nhíu mày, lấy lại tinh thần, cố gắng tránh ánh mắt kia, đầu đau như muốn nổ, nhưng khi chạm phải ánh mắt sâu thẳm không đáy của Quảng Thâm ở không xa.
Như mọi khi, sau làn sóng yên ắng là sự thờ ơ.
Trái tim cô dần trở nên yên bình.
"Không phải hiểu lầm." Giang Chi từ từ di chuyển về phía Quảng Thâm, như một con vật nhỏ tìm kiếm sự an toàn từ một cái cây lớn: "Là chồng chị đến nhà tôi gây sự và đẩy ngã cha tôi. Yêu cầu của gia đình chúng tôi rất đơn giản."
"Gia đình chị hãy mời một bác sĩ đến nhà chữa trị cho cha tôi, rồi chia sẻ công việc mà cha tôi không thể làm trong những ngày này. Cha tôi bị ốm, cũng cần phải ăn uống tốt hơn."
Giang Chi nhớ lại những gì Lý Xuân Mai đòi hỏi vừa nãy: “Không cần nhiều, chỉ cần ba mươi quả trứng gà cho gia đình chúng tôi là đủ."
!!!!
Từ Thúy giật mình sợ hãi, tại sao ánh mắt của cô ta không có tác dụng?!
Mà Giang Chi cũng đòi hỏi quá đáng, mở miệng là ba mươi quả trứng gà!
Từ Thúy cầm tay áo lau nước trên mặt, bất chợt ngẩng đầu nhìn Giang Chi, đầu tiên cười một cái rồi lại bật khóc.
Thậm chí, cô ta còn cố gắng bò về phía Giang Chi.
Giang Chi phản ứng nhanh, liên tục lùi lại ba bước, chỉ sợ chậm một giây là bị Từ Thúy dính vào người.
Từ Thúy ôm hụt: “.....”
Cô ta ngẩng mặt lên nhìn Giang Chi, khóc thành tiếng, ánh mắt còn nhìn chằm chằm vào mắt Giang Chi.
“Chi Chi, tất cả đều là lỗi của chị! Chị không biết tại sao sự việc lại thành ra thế này, nhưng chị thực sự chỉ vừa mới tỉnh thôi! Chi Chi, chị với em là chị em bao nhiêu năm như vậy, nếu chị thực sự tỉnh, chị có thể để yên cho mẹ chồng làm vậy sao? Chi Chi, bên nhau nhiều năm, em không rõ con người của chị sao?”
“Hơn nữa, nếu không phải nhà chị thực sự sắp tới đường cùng thì sẽ không tới nhà em đòi tiền đâu! Đều vì chị bị bệnh, mẹ chồng biết mẹ của em làm bác sĩ ở trên xã, bà ấy chỉ muốn mẹ em khám bệnh cho chị mà thôi.”
Từ Thúy ho khan hai tiếng, yếu đuối mỏng manh: “Chi Chi, mẹ chổng của chị gần 60 tuổi rồi. Một bà lão sáu mươi tuổi có thể có suy nghĩ xấu gì chứ? Cho dù có cũng sẽ không dẫn theo hai đứa trẻ đi tới đây trong thời tiết lạnh giá này!”
“Chi Chi, em phải tin chị, chồng và mẹ chồng của chị có ý tốt, nhưng họ dùng sai phương pháp mà thôi!”
Cô ta chém gió, nói trắng thành đen, quy mọi chuyện thành một cái “hiểu lầm”.
Lý Xuân Mai liên tục phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy! Chúng tôi chỉ muốn tới khám bệnh, không muốn chèn ép nhà mấy người. Mấy người mau thả con trai của tôi ra đi! Thương xót cho con trai của tôi với, cầu xin mấy người!”
Từ Thúy nước mắt đầy mặt, còn lảo đảo muốn đứng dậy: “Chị xin lỗi em, Chi Chi, em tốt bụng như vậy, nhất định sẽ tha thứ cho bọn chị, có đúng không? Đây thực sự chỉ là hiểu lầm!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Chi vô thức nhìn vào mắt Từ Thúy, đầu óc lập tức trống rỗng.
Cuối cùng Từ Thúy đi tới trước mặt Giang Chi, dưới ánh mắt của mọi người, cô ta nói với giọng điệu mê hoặc bên tai Giang Chi: “Giang Chi, đây chỉ là hiểu lầm, phải không?”
Giang Chi ngơ ngác nhìn Từ Thúy, môi khẽ nhúc nhích, lời sắp nói ra khỏi miệng, tự dưng trong tâm trí trống rỗng của cô xuất hiện một bóng hình.
Bóng người ngồi trên tường, chân dài, dáng người cao gầy, môi mỏng hơi cong, lạnh lùng và thờ ơ.
Giang Chi nhíu mày, lấy lại tinh thần, cố gắng tránh ánh mắt kia, đầu đau như muốn nổ, nhưng khi chạm phải ánh mắt sâu thẳm không đáy của Quảng Thâm ở không xa.
Như mọi khi, sau làn sóng yên ắng là sự thờ ơ.
Trái tim cô dần trở nên yên bình.
"Không phải hiểu lầm." Giang Chi từ từ di chuyển về phía Quảng Thâm, như một con vật nhỏ tìm kiếm sự an toàn từ một cái cây lớn: "Là chồng chị đến nhà tôi gây sự và đẩy ngã cha tôi. Yêu cầu của gia đình chúng tôi rất đơn giản."
"Gia đình chị hãy mời một bác sĩ đến nhà chữa trị cho cha tôi, rồi chia sẻ công việc mà cha tôi không thể làm trong những ngày này. Cha tôi bị ốm, cũng cần phải ăn uống tốt hơn."
Giang Chi nhớ lại những gì Lý Xuân Mai đòi hỏi vừa nãy: “Không cần nhiều, chỉ cần ba mươi quả trứng gà cho gia đình chúng tôi là đủ."
!!!!
Từ Thúy giật mình sợ hãi, tại sao ánh mắt của cô ta không có tác dụng?!
Mà Giang Chi cũng đòi hỏi quá đáng, mở miệng là ba mươi quả trứng gà!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro