[Tn70] Tiểu Pháo Hôi Mang Theo Không Gian Phất Lên
Chương 11
Thiên Mã Hành Không Đích Diêu Thần Y
2024-08-17 11:21:11
Khoảng thời gian trước bà cụ Trần đã nói sẽ xây thêm ba căn phòng.
Mấy cô gái thì ngủ chung với bà cụ Trần và ông cụ Trần tại phòng ngủ phía đông, trong phòng kê hai chiếc giường, một chiếc ở hướng nam và một chiếc hướng bắc, khi đi ngủ sẽ treo rèm lên.
Cô ngủ chung với mẹ là Triệu Hương Mai ở phòng ngủ phía tây, điều này khiến một số người vô cùng ghen tỵ.
Đa số những gia đình trong đại đội sau khi còn cái kết hôn thì sẽ chia nhà, sở dĩ nhà họ Trần không chia là vì luyến tiếc số tiền mà người cha cặn bã của cô gửi về.
Bởi vì bà cụ Trần muốn trợ cấp cho gia đình con trai út.
Thật ra gia đình chú ba của cô muốn chia nhà, nhưng ngặt nỗi ông ấy chỉ sinh được hai cô con gái nên bà cụ Trần không quan tâm đến lời nói của ông ấy hoặc có thể gia đình ông ấy sống không quá khổ nên ý định dọn ra riêng không mạnh mẽ lắm.
Tình huống của từng gia đình trong nhà họ Trần lần lượt lướt qua trong đầu Trần Thanh Di.
Cô muốn tìm cách để nhà họ Trần chia nhà nhưng trong lúc vô thức cô đã ngủ thiếp đi.
"Tút tút, hệ thống... tút tút... đã sạc đầy năng lượng... bắt đầu khởi động lại... tút tút..."
"Tiến độ khởi động 10%... 50%... 99.9%..."
"Hoàn tất quá trình khởi động lại!"
"Mời ký chủ đọc kỹ hướng dẫn sử dụng hệ thống và lựa chọn nội dung nhiệm vụ, sau khi ký chủ hoàn thành nhiệm vụ sẽ được tham gia chương trình rút thăm trúng thưởng của ba nghìn tiểu thế giới."
"Phần thưởng bao gồm thuốc tăng lực, không gian gieo trồng, linh tuyền... v.v... Tại đây, chỉ có những điều ký chủ không tưởng tượng ra được chứ không có gì mà hệ thống không làm được, có hệ thống là có tất cả! Hệ thống sẽ giúp ký chú đi tới đỉnh cao của cuộc đời, mời ký chủ mau đưa ra lựa chọn!"
"Ký chủ!"
Lẽ nào ký chủ này bị điếc hay sao? Nhưng nó đang liên lạc bằng ý thức mà!
"Khò khò..."
Hệ thống: "Má nó, không thèm quan tâm tới mình luôn!"
Hệ thống nâng cao âm lượng: "Ký chủ mau thức dậy, nếu cô còn không chịu tỉnh lại tôi sẽ giật điện cô!"
Trần Thanh Di đang mơ màng ngủ, cô bực bội trở mình, mất kiên nhẫn lẩm bẩm: "Đồ vật để lại, còn cậu biến đi!"
...
Bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh
"Rầm rầm rầm..." Một loạt tiếng gõ cửa dồn dập vang lên khiến Trần Thanh Di đanh say giấc nồng phải xoay người, bực dọc trùm chăn qua đầu.
Cô nhíu mày, định ngủ tiếp.
Nhưng tiếp đập cửa cứ vang lên liên tục, tiếng người ở bên ngoài cứ nói mãi không ngừng, giọng nói của người đó ngày càng lớn.
"Thanh Di, mau dậy đi Thanh Di, chúng ta cũng ra sông giặt quần áo nào, Thanh Di..." Người gõ cửa vẫn bám riết không buông.
ĐM, mới sáng sớm đã phải giấc ngủ của người khác.
Trần Thanh Di bất ngờ xốc chăn lên, cô bò dậy mở cửa sổ mắng: "Trần Thắng Nam, chị vốn là người lười biếng mà lại giả bộ siêng năng gì chứ, sáng sớm ai lại giặt đồ, nước lạnh lắm đó!"
Trần Thắng Nam định nói thêm vài câu thì Thanh Phong mở cửa ra: "Trần Thắng Nam, bác cả đã bảo chị hôm nay đi làm việc mà chị quên rồi sao? Bộ chị không muốn ăn cơm à?"
Sau khi đuổi Trần Thắng Nam đi, Trần Thanh Phong đứng dưới cửa sổ nói: "Trời hẳn còn sớm, em ngủ tiếp đi,anh đi làm việc đây."
"Dạ."
Nhưng mà bây giờ cô tỉnh táo rồi, sao có thể ngủ tiếp được nữa.
Thấy đồng hồ mới chỉ tới sáu giờ, cô đau khổ rên rỉ một tiếng.
Trần Thanh Di bực bội gãi đầu, miễn cưỡng bò dậy mặc quần áo và tư thắt cho mình hai bím tóc.
"Haizz!" Trần Thanh Di nhìn chiếc bánh bột bắp mà mẹ để dành lại cho cô bên cạnh giường đất thở dài, người ta xuyên không đều có bàn tay vàng, sao cô lại không có gì hết vậy!
Giây tiếp theo, cô biến mất khỏi phòng, đặt mông ngồi xuống đất.
Trần Thanh Di sững sờ nhìn khung cảnh xa lạ trước mặt, sau đó cô lập tức phản ứng lại, đây không phải là không gian trong tiểu thuyết sao?
"Ha ha, thì ra tôi mới là con gái ruột của trời, tôi cũng có không gian!"
Giây tiếp theo, cô bật dậy, phủi sạch bụi đất trên mông rồi quan sát không gian.
Không gian này nói lớn không lớn mà nhỏ cũng không nhỏ, diện tích của nó xấp xỉ chuồng lợn lớn của đại đội, nhưng cụ thể rộng bao nhiêu mẫu thì cô thật sự không biết, cô chỉ biết trong đại đội có một trăm mười sáu hộ gia đình.
Cây cối trong không gian xanh um tươi tốt và phát triển mạnh mẽ.
Không gian được chia thành ba khu vực rõ ràng, đất đai trong khu nông trường đen thui, giống như có chứa dầu.
Trong đất có rất nhiều thứ đang chờ thu hoạch, nào là lúa nước, lúa mì, ngô, đậu nành, hạt kê vàng và một số loại lương thực khác.
Ngoài ra còn có đầy đủ cà chua, cà tím, đậu que, dưa leo, ớt cay và các loại rau khác.
Trần Thanh Di tiện tay hái một quả cà chua to, nhà họ Trần không trồng thứ này, bởi vì bà cụ Trần nói đây là đồ ăn vặt, không thể no bụng.
Cô cắn một ngụm thật to: "Ừm, ngon quá, vỏ mỏng, thịt dày và nhiều nước."
Mấy cô gái thì ngủ chung với bà cụ Trần và ông cụ Trần tại phòng ngủ phía đông, trong phòng kê hai chiếc giường, một chiếc ở hướng nam và một chiếc hướng bắc, khi đi ngủ sẽ treo rèm lên.
Cô ngủ chung với mẹ là Triệu Hương Mai ở phòng ngủ phía tây, điều này khiến một số người vô cùng ghen tỵ.
Đa số những gia đình trong đại đội sau khi còn cái kết hôn thì sẽ chia nhà, sở dĩ nhà họ Trần không chia là vì luyến tiếc số tiền mà người cha cặn bã của cô gửi về.
Bởi vì bà cụ Trần muốn trợ cấp cho gia đình con trai út.
Thật ra gia đình chú ba của cô muốn chia nhà, nhưng ngặt nỗi ông ấy chỉ sinh được hai cô con gái nên bà cụ Trần không quan tâm đến lời nói của ông ấy hoặc có thể gia đình ông ấy sống không quá khổ nên ý định dọn ra riêng không mạnh mẽ lắm.
Tình huống của từng gia đình trong nhà họ Trần lần lượt lướt qua trong đầu Trần Thanh Di.
Cô muốn tìm cách để nhà họ Trần chia nhà nhưng trong lúc vô thức cô đã ngủ thiếp đi.
"Tút tút, hệ thống... tút tút... đã sạc đầy năng lượng... bắt đầu khởi động lại... tút tút..."
"Tiến độ khởi động 10%... 50%... 99.9%..."
"Hoàn tất quá trình khởi động lại!"
"Mời ký chủ đọc kỹ hướng dẫn sử dụng hệ thống và lựa chọn nội dung nhiệm vụ, sau khi ký chủ hoàn thành nhiệm vụ sẽ được tham gia chương trình rút thăm trúng thưởng của ba nghìn tiểu thế giới."
"Phần thưởng bao gồm thuốc tăng lực, không gian gieo trồng, linh tuyền... v.v... Tại đây, chỉ có những điều ký chủ không tưởng tượng ra được chứ không có gì mà hệ thống không làm được, có hệ thống là có tất cả! Hệ thống sẽ giúp ký chú đi tới đỉnh cao của cuộc đời, mời ký chủ mau đưa ra lựa chọn!"
"Ký chủ!"
Lẽ nào ký chủ này bị điếc hay sao? Nhưng nó đang liên lạc bằng ý thức mà!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Khò khò..."
Hệ thống: "Má nó, không thèm quan tâm tới mình luôn!"
Hệ thống nâng cao âm lượng: "Ký chủ mau thức dậy, nếu cô còn không chịu tỉnh lại tôi sẽ giật điện cô!"
Trần Thanh Di đang mơ màng ngủ, cô bực bội trở mình, mất kiên nhẫn lẩm bẩm: "Đồ vật để lại, còn cậu biến đi!"
...
Bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh
"Rầm rầm rầm..." Một loạt tiếng gõ cửa dồn dập vang lên khiến Trần Thanh Di đanh say giấc nồng phải xoay người, bực dọc trùm chăn qua đầu.
Cô nhíu mày, định ngủ tiếp.
Nhưng tiếp đập cửa cứ vang lên liên tục, tiếng người ở bên ngoài cứ nói mãi không ngừng, giọng nói của người đó ngày càng lớn.
"Thanh Di, mau dậy đi Thanh Di, chúng ta cũng ra sông giặt quần áo nào, Thanh Di..." Người gõ cửa vẫn bám riết không buông.
ĐM, mới sáng sớm đã phải giấc ngủ của người khác.
Trần Thanh Di bất ngờ xốc chăn lên, cô bò dậy mở cửa sổ mắng: "Trần Thắng Nam, chị vốn là người lười biếng mà lại giả bộ siêng năng gì chứ, sáng sớm ai lại giặt đồ, nước lạnh lắm đó!"
Trần Thắng Nam định nói thêm vài câu thì Thanh Phong mở cửa ra: "Trần Thắng Nam, bác cả đã bảo chị hôm nay đi làm việc mà chị quên rồi sao? Bộ chị không muốn ăn cơm à?"
Sau khi đuổi Trần Thắng Nam đi, Trần Thanh Phong đứng dưới cửa sổ nói: "Trời hẳn còn sớm, em ngủ tiếp đi,anh đi làm việc đây."
"Dạ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà bây giờ cô tỉnh táo rồi, sao có thể ngủ tiếp được nữa.
Thấy đồng hồ mới chỉ tới sáu giờ, cô đau khổ rên rỉ một tiếng.
Trần Thanh Di bực bội gãi đầu, miễn cưỡng bò dậy mặc quần áo và tư thắt cho mình hai bím tóc.
"Haizz!" Trần Thanh Di nhìn chiếc bánh bột bắp mà mẹ để dành lại cho cô bên cạnh giường đất thở dài, người ta xuyên không đều có bàn tay vàng, sao cô lại không có gì hết vậy!
Giây tiếp theo, cô biến mất khỏi phòng, đặt mông ngồi xuống đất.
Trần Thanh Di sững sờ nhìn khung cảnh xa lạ trước mặt, sau đó cô lập tức phản ứng lại, đây không phải là không gian trong tiểu thuyết sao?
"Ha ha, thì ra tôi mới là con gái ruột của trời, tôi cũng có không gian!"
Giây tiếp theo, cô bật dậy, phủi sạch bụi đất trên mông rồi quan sát không gian.
Không gian này nói lớn không lớn mà nhỏ cũng không nhỏ, diện tích của nó xấp xỉ chuồng lợn lớn của đại đội, nhưng cụ thể rộng bao nhiêu mẫu thì cô thật sự không biết, cô chỉ biết trong đại đội có một trăm mười sáu hộ gia đình.
Cây cối trong không gian xanh um tươi tốt và phát triển mạnh mẽ.
Không gian được chia thành ba khu vực rõ ràng, đất đai trong khu nông trường đen thui, giống như có chứa dầu.
Trong đất có rất nhiều thứ đang chờ thu hoạch, nào là lúa nước, lúa mì, ngô, đậu nành, hạt kê vàng và một số loại lương thực khác.
Ngoài ra còn có đầy đủ cà chua, cà tím, đậu que, dưa leo, ớt cay và các loại rau khác.
Trần Thanh Di tiện tay hái một quả cà chua to, nhà họ Trần không trồng thứ này, bởi vì bà cụ Trần nói đây là đồ ăn vặt, không thể no bụng.
Cô cắn một ngụm thật to: "Ừm, ngon quá, vỏ mỏng, thịt dày và nhiều nước."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro