[Tn70] Tiểu Pháo Hôi Mang Theo Không Gian Phất Lên
Chương 13
Thiên Mã Hành Không Đích Diêu Thần Y
2024-08-17 11:21:11
Hệ thống chỉ phụ, giống như ma ma giáo dưỡng đi theo hầu hạ khi công chúa xuất giá thời cổ đại vậy, chỉ có vai trò giúp đỡ chủ nhân.
Một khi chủ nhân không cần nó nữa hoặc nó xúc phạm đến chủ nhân thì chủ nhân có thể toàn quyền xử lý, thế nên Trần Thanh Di mới là chủ nhân của không gian này.
Trần Thanh Di không quan tâm tại sao cô có được không gian, cô chỉ cần biết không gian này thuộc về cô là được rồi.
Hệ thống cũng phải nghe lời Trần Thanh Di, lúc trước nó còn nói cái gì mà điện giật nữa chứ, biến đi!
Nếu Trần Thanh Di tỉnh lại đúng lúc có lẽ cô đã bị lừa, mỗi ngày đều phải vất vả hoàn thành nhiệm vụ mới đổi được phần thưởng từ hệ thống.
Nhưng lúc đó Trần Thanh Di đang ngủ mơ màng, không hiểu rõ tình huống nên đã ném nó đi!
Đúng vậy, là ném!
Một hệ thống không quan trọng thì giữ lại có ích gì chứ?
Trần Thanh Di không biết chuyện cũ của nơi này nên cho rằng hệ thống đã bỏ đi, nhưng gương thì biết, cho nên nó vô thức rung lắc.
Nó sợ nữ sát tinh này không vui sẽ tiễn nó đi luôn.
Trên mặt gương nhanh chóng hiện lên một hàng chữ khác, Trần Thanh Di bước tới gần: "Diện tích không gian công đức sẽ mở rộng khi công đức tăng lên.
Sau khi ký chủ thu thập được công đức sẽ phải chia bốn sáu với chủ sở hữu ban đầu của không gian.
Chủ sở hữu ban đầu nhận sáu phần, ký chủ nhận bốn phần!"
"Cái gì? Tôi không đồng ý, tại sao tôi lại nhận phần ít hơn, tôi muốn sáu phần!"
Cô nhất định phải mặc cả mới được.
"Quy định này không thể sửa đổi, chủ sở hữu ban đầu đã cung cấp không gian, linh tuyền và những vật liệu khác. Trong thời kỳ mạt pháp công đức còn quý giá hơn những thứ này." Gương chửi thầm.
"Thôi được!"
Bên ngoài Trần Thanh Di tỏi miễn cưỡng đồng ý thật ra trong lâu cô đã vui như nở hoa từ lâu.
Cô không ngốc, suy cho cùng người nhận được lợi ích là cô. Cả hai kiếp cô đều là người bình thường, cần gì một chiếc xe đạp đâu.
"Sao tôi không nhìn thấy xe đạp và những đồ vật khác mà cậu nói?"
Gương: "Mời ký chủ Trần Thanh Di ký tên lên gương và bấm nút xác nhận đồng ý."
"Sau khi tôi đồng ý mới đưa đồ cho tôi, cậu cũng thông minh lắm!"
Trần Thanh Di lưu loát ký tên và nhấn nút đồng ý.
Vài giây sau, diện tích căn nhà tăng lên gấp mấy lần, đồ đạc cũng lắp đầy không gian trong nhà, những đồ vật được nhắc tới cũng đầy đủ không thiếu món nào.
Trần Thanh Di mừng như điên.
Cô đi tìm thuốc tăng lực đầu tiên.
Tục ngữ nói rất đúng, một người khỏe có thể hạ gục mười người khôn.
Sau khi uống thuốc tăng lực, có khả năng tự bảo vệ mình rồi thì cô còn gì phải sợ nữa chứ?
Cùng lúc cô lấy được thuốc tăng lực, trên gương cũng xuất hiện dòng chữ: Thuốc tăng lực mang đến cho bạn sức mạnh dời sông lấp biển! Uống vào, bạn sẽ là một thiên kim thực thụ.
Trần Thanh Di đen mặt: "Lời giới thiệu của cậu giống hệt như mấy người bán thuốc giả vậy!"
Nhưng cô vẫn không do dự nuốt thuốc vào, giây tiếp theo cô lập tức cảm nhận được một dòng nhiệt di chuyển khắp cơ thể.
Hiện tại cô có thể đánh chết một con trâu chỉ bằng một cú đấm.
Trần Thanh Di hài lòng gật đầu, nhìn viên thuốc còn dư lại, trong lòng cô đã có kế hoạch: "Vậy linh tuyền ở đâu, sao tôi không nhìn thấy?"
Một khi chủ nhân không cần nó nữa hoặc nó xúc phạm đến chủ nhân thì chủ nhân có thể toàn quyền xử lý, thế nên Trần Thanh Di mới là chủ nhân của không gian này.
Trần Thanh Di không quan tâm tại sao cô có được không gian, cô chỉ cần biết không gian này thuộc về cô là được rồi.
Hệ thống cũng phải nghe lời Trần Thanh Di, lúc trước nó còn nói cái gì mà điện giật nữa chứ, biến đi!
Nếu Trần Thanh Di tỉnh lại đúng lúc có lẽ cô đã bị lừa, mỗi ngày đều phải vất vả hoàn thành nhiệm vụ mới đổi được phần thưởng từ hệ thống.
Nhưng lúc đó Trần Thanh Di đang ngủ mơ màng, không hiểu rõ tình huống nên đã ném nó đi!
Đúng vậy, là ném!
Một hệ thống không quan trọng thì giữ lại có ích gì chứ?
Trần Thanh Di không biết chuyện cũ của nơi này nên cho rằng hệ thống đã bỏ đi, nhưng gương thì biết, cho nên nó vô thức rung lắc.
Nó sợ nữ sát tinh này không vui sẽ tiễn nó đi luôn.
Trên mặt gương nhanh chóng hiện lên một hàng chữ khác, Trần Thanh Di bước tới gần: "Diện tích không gian công đức sẽ mở rộng khi công đức tăng lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi ký chủ thu thập được công đức sẽ phải chia bốn sáu với chủ sở hữu ban đầu của không gian.
Chủ sở hữu ban đầu nhận sáu phần, ký chủ nhận bốn phần!"
"Cái gì? Tôi không đồng ý, tại sao tôi lại nhận phần ít hơn, tôi muốn sáu phần!"
Cô nhất định phải mặc cả mới được.
"Quy định này không thể sửa đổi, chủ sở hữu ban đầu đã cung cấp không gian, linh tuyền và những vật liệu khác. Trong thời kỳ mạt pháp công đức còn quý giá hơn những thứ này." Gương chửi thầm.
"Thôi được!"
Bên ngoài Trần Thanh Di tỏi miễn cưỡng đồng ý thật ra trong lâu cô đã vui như nở hoa từ lâu.
Cô không ngốc, suy cho cùng người nhận được lợi ích là cô. Cả hai kiếp cô đều là người bình thường, cần gì một chiếc xe đạp đâu.
"Sao tôi không nhìn thấy xe đạp và những đồ vật khác mà cậu nói?"
Gương: "Mời ký chủ Trần Thanh Di ký tên lên gương và bấm nút xác nhận đồng ý."
"Sau khi tôi đồng ý mới đưa đồ cho tôi, cậu cũng thông minh lắm!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Thanh Di lưu loát ký tên và nhấn nút đồng ý.
Vài giây sau, diện tích căn nhà tăng lên gấp mấy lần, đồ đạc cũng lắp đầy không gian trong nhà, những đồ vật được nhắc tới cũng đầy đủ không thiếu món nào.
Trần Thanh Di mừng như điên.
Cô đi tìm thuốc tăng lực đầu tiên.
Tục ngữ nói rất đúng, một người khỏe có thể hạ gục mười người khôn.
Sau khi uống thuốc tăng lực, có khả năng tự bảo vệ mình rồi thì cô còn gì phải sợ nữa chứ?
Cùng lúc cô lấy được thuốc tăng lực, trên gương cũng xuất hiện dòng chữ: Thuốc tăng lực mang đến cho bạn sức mạnh dời sông lấp biển! Uống vào, bạn sẽ là một thiên kim thực thụ.
Trần Thanh Di đen mặt: "Lời giới thiệu của cậu giống hệt như mấy người bán thuốc giả vậy!"
Nhưng cô vẫn không do dự nuốt thuốc vào, giây tiếp theo cô lập tức cảm nhận được một dòng nhiệt di chuyển khắp cơ thể.
Hiện tại cô có thể đánh chết một con trâu chỉ bằng một cú đấm.
Trần Thanh Di hài lòng gật đầu, nhìn viên thuốc còn dư lại, trong lòng cô đã có kế hoạch: "Vậy linh tuyền ở đâu, sao tôi không nhìn thấy?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro