[Tn70] Tiểu Pháo Hôi Mang Theo Không Gian Phất Lên
Chương 23
Thiên Mã Hành Không Đích Diêu Thần Y
2024-08-17 11:21:11
"Trứng gà của tôi!"
Bà cụ Trần hét một câu, mắt trợn lên, đi lên tranh đoạt.
Trần Thanh Di tránh đi, cô vẫn cười tủm tỉm: "Bà, đừng nóng vội, mỗi người đều có phần, bà cũng có. Sáu quả này của bà, cháu đã luộc chín từ sáng, bà mau ăn đi, rất thơm."
"Đều, đều... Luộc chín rồi?"
Bà cụ Trần không dám tin, bà ta chìa tay theo bản năng nhận lấy trứng gà.
Trần Thanh Thụ nghe nói trứng đã chín, cậu ta nhanh chóng lấy một quả ra, bắt đầu bóc vỏ, cậu ta vui vẻ khen: "Chị Tiểu Di tốt quá."
Những người khác nhà họ Trần cũng đồng loạt để đũa xuống, nhìn qua đó, vẻ mặt đó của ông cụ Trần như là nói: "Cháu gái ngoan, mau chia cho ông nội trước." Ông ấy cũng không ngốc như vợ, có đồ ăn ngon mà không ăn.
"Vâng!"
Trần Thanh Di đáp giòn giã.
Trước kia ông cố cô là chủ đất, nhưng ông nội cô lại như là người câm, vậy nên khi phân chia tài sản cũng phải chịu thiệt.
Khi đó nhiều con cái, chia đến lượt ông nội thì không còn dư lại cái gì.
Lúc ông nội còn nhỏ, trải qua cuộc sống đuổi gà trêu chó, nhưng sau này gia đình lại suy tàn.
Thế nhưng may mà tránh được thành phần địa chủ.
Nhưng tích cách của ông nội cô cũng đã bị ảnh hưởng, không chịu được khổ, tham ăn, không hề quan tâm đến chuyện gì.
Một khi nghe thấy có trứng gà, thì mặc kệ mọi thứ khác!
Ăn đã rồi tính sau!
Lúc bà nội cô còn trẻ cũng phải chịu khổ rất nhiều.
"Lúc sáng cháu luộc trứng đã đếm, tổng cộng có một trăm linh bảy quả, nhà chúng ta có tất cả mười bảy người, mỗi người sáu quả, như vậy là một trăm linh hai. Còn lại năm quả, bà nội, ông nội, Thanh Thụ, Thanh Lị và Thanh Chi được thêm một quả. Kính già yêu trẻ, cháu chia như vậy là công bằng đúng không?"
Sáng nay cô đã ăn, tính cả hai mươi quả kia, nhà bọn họ được chia đến tám quả, nên đều được tính.
Trần Trường Hà và Ngô Hỉ Phượng cũng rất ngạc nhiên, hai người cười híp mắt.
Thanh Lỵ và Thanh Chi đã nuốt nước miếng, chỉ có bà cụ Trần tức điên lên, bà ta run rẩy chỉ tay: "Ai cho cháu đụng đến trứng gà của bà? Con nhóc này, cháu..."
"Mẹ!"
Triệu Hương Mai lạnh lùng gọi một câu, dám mắng con gái bà thử xem.
Bà cụ Trần hoảng sợ.
Trần Thanh Di nhếch miệng, cô cười ngọt ngào: "Bà nội, chúng ta có năm con gà, lúc gà con nhỏ là Thanh Chi và Thanh Lỵ hái rau dại về cho chúng ăn. Gà lớn lên thì ăn cám, cám cũng là bọn cháu xay, vậy đương nhiên những con gà này là của tất cả mọi người. À không tính chú cả, chú ấy ở riêng bên ngoài. Vậy nên chú cả cũng không được chia phần trứng gà."
Trần Thanh Di nói rất nghiêm túc: "Sau này cũng không có, còn trước đó chú ấy ăn đồ ăn ở nhà, coi như là họ hàng nên không đòi tiền. Không phải cháu rất hào phóng sao?"
Trần Thanh Thụ: "Hào phóng."
Người nhà họ Trần: ...
"Em thật tinh mắt." Trần Thanh Di hài lòng khích lệ, cô sờ đầu cậu ta.
"Sau này gà đẻ trứng sẽ chia đều cho mười bảy người chúng ta."
Trần Thanh Bách tiếp lời: "Không được tiểu táo, không được thiên vị, lại càng không cho ăn mảnh."
Anh ấy nói xong còn nhìn bà cụ Trần và Trần Thanh Thụ, có ý gì không cần nói cũng biết.
Trần Thanh Phong nhướng mày: "Cần phải nhớ kỹ đó! Không nhớ được thì sẽ thịt gà."
Cậu ấy ăn một miếng hết một quả trứng, ăn xong còn hỏi ông cụ Trần: "Ông nội, ông cảm thấy chủ ý này được không?"
Ông cụ Trần không nói, nhưng liên tục gật đầu, rõ ràng là rất đồng ý.
Trần Thanh Phong lại nhìn về phía Trần Trường Giang và Trần Trường Hà, bọn họ cũng gật đầu.
Bọn họ không ngốc, một tháng còn có thể được chia rất nhiều thứ!
Cho dù là để ăn, hay bán cho hợp tác xã mua-bán lấy tiền vẫn tốt hơn là cho nhà lão Tứ.
Thậm chí Thạch Lan Hoa còn bắt đầu hối hận, trước đó tại sao bà ta lại không dám làm như vậy!
Bà ta lại nhìn mẹ chồng đang ôm ngực, môi run rẩy không nói được gì, bà ta thầm bĩu môi, quả là hổ giấy.
Buổi chiều, Trần Thanh Phong xử lý xong con gà: "Em gái, chiều nay em đừng ra ngoài, trời rất nóng, em ở nhà hầm gà mà ăn. Ăn một mình! Đừng cho ai."
"Vâng!" Ăn một mình là không có khả năng, còn có mẹ và anh cả, anh hai, anh ba nữa!
Từ khi gia đình bị chia cắt, mỗi ngày cô đều phải ra sau núi, với khả năng bây giờ của cô, còn sợ thiếu thịt sao?
Bà cụ Trần hét một câu, mắt trợn lên, đi lên tranh đoạt.
Trần Thanh Di tránh đi, cô vẫn cười tủm tỉm: "Bà, đừng nóng vội, mỗi người đều có phần, bà cũng có. Sáu quả này của bà, cháu đã luộc chín từ sáng, bà mau ăn đi, rất thơm."
"Đều, đều... Luộc chín rồi?"
Bà cụ Trần không dám tin, bà ta chìa tay theo bản năng nhận lấy trứng gà.
Trần Thanh Thụ nghe nói trứng đã chín, cậu ta nhanh chóng lấy một quả ra, bắt đầu bóc vỏ, cậu ta vui vẻ khen: "Chị Tiểu Di tốt quá."
Những người khác nhà họ Trần cũng đồng loạt để đũa xuống, nhìn qua đó, vẻ mặt đó của ông cụ Trần như là nói: "Cháu gái ngoan, mau chia cho ông nội trước." Ông ấy cũng không ngốc như vợ, có đồ ăn ngon mà không ăn.
"Vâng!"
Trần Thanh Di đáp giòn giã.
Trước kia ông cố cô là chủ đất, nhưng ông nội cô lại như là người câm, vậy nên khi phân chia tài sản cũng phải chịu thiệt.
Khi đó nhiều con cái, chia đến lượt ông nội thì không còn dư lại cái gì.
Lúc ông nội còn nhỏ, trải qua cuộc sống đuổi gà trêu chó, nhưng sau này gia đình lại suy tàn.
Thế nhưng may mà tránh được thành phần địa chủ.
Nhưng tích cách của ông nội cô cũng đã bị ảnh hưởng, không chịu được khổ, tham ăn, không hề quan tâm đến chuyện gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một khi nghe thấy có trứng gà, thì mặc kệ mọi thứ khác!
Ăn đã rồi tính sau!
Lúc bà nội cô còn trẻ cũng phải chịu khổ rất nhiều.
"Lúc sáng cháu luộc trứng đã đếm, tổng cộng có một trăm linh bảy quả, nhà chúng ta có tất cả mười bảy người, mỗi người sáu quả, như vậy là một trăm linh hai. Còn lại năm quả, bà nội, ông nội, Thanh Thụ, Thanh Lị và Thanh Chi được thêm một quả. Kính già yêu trẻ, cháu chia như vậy là công bằng đúng không?"
Sáng nay cô đã ăn, tính cả hai mươi quả kia, nhà bọn họ được chia đến tám quả, nên đều được tính.
Trần Trường Hà và Ngô Hỉ Phượng cũng rất ngạc nhiên, hai người cười híp mắt.
Thanh Lỵ và Thanh Chi đã nuốt nước miếng, chỉ có bà cụ Trần tức điên lên, bà ta run rẩy chỉ tay: "Ai cho cháu đụng đến trứng gà của bà? Con nhóc này, cháu..."
"Mẹ!"
Triệu Hương Mai lạnh lùng gọi một câu, dám mắng con gái bà thử xem.
Bà cụ Trần hoảng sợ.
Trần Thanh Di nhếch miệng, cô cười ngọt ngào: "Bà nội, chúng ta có năm con gà, lúc gà con nhỏ là Thanh Chi và Thanh Lỵ hái rau dại về cho chúng ăn. Gà lớn lên thì ăn cám, cám cũng là bọn cháu xay, vậy đương nhiên những con gà này là của tất cả mọi người. À không tính chú cả, chú ấy ở riêng bên ngoài. Vậy nên chú cả cũng không được chia phần trứng gà."
Trần Thanh Di nói rất nghiêm túc: "Sau này cũng không có, còn trước đó chú ấy ăn đồ ăn ở nhà, coi như là họ hàng nên không đòi tiền. Không phải cháu rất hào phóng sao?"
Trần Thanh Thụ: "Hào phóng."
Người nhà họ Trần: ...
"Em thật tinh mắt." Trần Thanh Di hài lòng khích lệ, cô sờ đầu cậu ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sau này gà đẻ trứng sẽ chia đều cho mười bảy người chúng ta."
Trần Thanh Bách tiếp lời: "Không được tiểu táo, không được thiên vị, lại càng không cho ăn mảnh."
Anh ấy nói xong còn nhìn bà cụ Trần và Trần Thanh Thụ, có ý gì không cần nói cũng biết.
Trần Thanh Phong nhướng mày: "Cần phải nhớ kỹ đó! Không nhớ được thì sẽ thịt gà."
Cậu ấy ăn một miếng hết một quả trứng, ăn xong còn hỏi ông cụ Trần: "Ông nội, ông cảm thấy chủ ý này được không?"
Ông cụ Trần không nói, nhưng liên tục gật đầu, rõ ràng là rất đồng ý.
Trần Thanh Phong lại nhìn về phía Trần Trường Giang và Trần Trường Hà, bọn họ cũng gật đầu.
Bọn họ không ngốc, một tháng còn có thể được chia rất nhiều thứ!
Cho dù là để ăn, hay bán cho hợp tác xã mua-bán lấy tiền vẫn tốt hơn là cho nhà lão Tứ.
Thậm chí Thạch Lan Hoa còn bắt đầu hối hận, trước đó tại sao bà ta lại không dám làm như vậy!
Bà ta lại nhìn mẹ chồng đang ôm ngực, môi run rẩy không nói được gì, bà ta thầm bĩu môi, quả là hổ giấy.
Buổi chiều, Trần Thanh Phong xử lý xong con gà: "Em gái, chiều nay em đừng ra ngoài, trời rất nóng, em ở nhà hầm gà mà ăn. Ăn một mình! Đừng cho ai."
"Vâng!" Ăn một mình là không có khả năng, còn có mẹ và anh cả, anh hai, anh ba nữa!
Từ khi gia đình bị chia cắt, mỗi ngày cô đều phải ra sau núi, với khả năng bây giờ của cô, còn sợ thiếu thịt sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro