[Tn70] Tiểu Pháo Hôi Mang Theo Không Gian Phất Lên
Chương 3
Thiên Mã Hành Không Đích Diêu Thần Y
2024-08-17 11:21:11
“Em ba, em đang nói bậy cái gì đó? Tại sao em lại nói chuyện như thế với bác cả gái cơ chứ?”
Nghe thấy Trần Thanh Bách quát lớn em trai, cả nhà của anh cả Trần đều thở phào nhẹ nhõm vì giờ đây đã có người quản lý thằng ba của nhà lão nhị.
Không hổ là anh em sinh đôi với Trần Thanh Di. Hễ cậu ấy há mồm ra đều có thể khiến người khác nghẹn họng như thế.
“Vẫn là Thanh Bách hiểu chuyện!” Thạch Lan Hoa cười khích lệ.
Nhưng giây tiếp theo, bà ta hận không thể cắn chặt răng lại!
Đầu tiên là Trần Thanh Bách gật đầu tỏ vẻ mình đã nhận được sự khích lệ, sau đó anh ấy mới nói tiếp:
“Trong đại đội nhà ai nghèo thì nhà của anh cũng sẽ không nghèo. Em tới đại đội hỏi một chút, trong đội ai mà chẳng biết nhà của anh có tiền. Người phát thư chạy xe đạp tới nhà của anh còn có thể ma sát ra được tia lửa nữa kìa. Đừng nói một quả trứng gà, ngay cả nước đường đỏ, sữa mạch nha, Thanh Thụ còn không phải thường xuyên uống hay sao! Em xem nhà của ai trong đại đội có thể làm được thế? Thậm chí là cả nhà đại đội trưởng còn sẵn sàng chịu thua kia kìa.
Dù sao thì tháng nào cha anh cũng gửi bốn mươi đồng về, không chỉ có có thể nuôi cháu trai, mà còn có thể nuôi cả nhà của nó nữa! Em không thấy bác cả gái và chị Thắng Nam đều là những người đã trưởng thành, thường xuyên không đi làm nhưng vẫn mập mạp đen đúa à?
Tiểu Phong, Tiểu Di, hai em còn nhỏ, sau cũng không cần quá chăm chỉ, cũng không cần cắt cỏ cho heo ăn nữa. Hai đứa chẳng có mắt nhìn xa chút nào hết.
Không khôn ngoan lanh lợi cũng không quan trọng, cứ đi theo học hỏi những người giỏi bày mưu tính kế là được. Học hỏi cả nhà bác cả đó.”
Cuối cùng, anh ấy còn bổ sung thêm một câu: “Ngày mai, anh cũng muốn nghỉ ngơi một chút!”
Mọi người hãy cùng nhau làm rối mọi chuyện lên nào.
Trần Thanh Bách giảng đạo lý cho em trai nghe với vẻ mặt đứng đắn. Mãi cho đến khi Trần Thanh Phong gật đầu tỏ vẻ mình đã học xong, anh ấy mới lộ ra nụ cười vừa lòng.
Nói xong, anh ấy đặt cái cuốc ở bên cạnh Thạch Lan Hoa, sau đó đi tới bên cạnh cái giếng để rửa mặt.
Cả người Thạch Lan Hoa đều cứng đờ, chứng tỏ bà ta đã bị sốc lớn!
Anh cả nhà họ Trần là Trần Trường Giang trực tiếp mây đen giăng đầy mặt!
Ai có thể chịu được cảnh da mặt bị cháu trai trực tiếp xé rách rồi còn ném xuống đất để giẫm đạp cơ chứ?
Ở ngay trước mặt ông ta mà anh ấy có thể nói vợ, con gái và con trai của ông ta như vậy.
Đây là cố ý nói cho ông ta nghe thấy để ông ta không còn mặt mũi, trong mắt anh ấy có còn người bác cả này nữa hay không?
Khóe miệng của Trần Thanh Di vừa cong lên, anh hai của cô hơi xấu nhưng mà cô thích nha.
Sau đó, cô chớp chớp đôi mắt to, mỉm cười với vẻ mặt ngây thơ, nói:
“Không phải là nghèo, mà đó chính là kiến thức hạn hẹp, như vậy càng tệ hơn nữa!”
Dứt lời, cô còn lắc lắc đầu!
Khóe miệng của những người họ Trần khác co giật, cái nét mặt ngây thơ đó còn rất cay mắt.
Không hợp với sự thật chút nào cả.
Thạch Lan Hoa thấy mặt của chủ nhà càng lúc càng đen, trong lòng bà ta giật mình một cái. Mấy ngày nay, mấy đứa con nít ranh nhà thằng hai uống trúng thuốc súng hay sao?
Mỗi ngày, chúng đều tìm nhà của bà ta để gây phiền toái!
Tuy nhiên, bà ta lại không dám xù lông lên vì sợ nhà thằng hai lại đòi ở riêng như yêu cầu hai ngày trước vừa mới nhắc tới.
Nếu bọn họ ra ở riêng thì làm sao nhà của bà ta còn có thể lợi dụng được chứ?
Bà ta chỉ có thể nhanh chóng nở một nụ cười khó coi, giải thích:
“Sáng nay, bụng của bác gái cả bị đau, đau đến nỗi ứa cả mồ hôi lạnh, chứ không phải là bác cố ý không xuống ruộng làm việc đâu. Ngày mai, ngày mai, bác gái cả bảo đảm sẽ đi làm mà. Bác bảo đảm sẽ kiếm được sáu, à không, tám công điểm quay về. Còn Thanh Thụ, thằng bé còn nhỏ nên cái gì cũng không hiểu, sau này bác cả gái nhất định sẽ dạy dỗ nó cẩn thận.”
Nghe thấy Trần Thanh Bách quát lớn em trai, cả nhà của anh cả Trần đều thở phào nhẹ nhõm vì giờ đây đã có người quản lý thằng ba của nhà lão nhị.
Không hổ là anh em sinh đôi với Trần Thanh Di. Hễ cậu ấy há mồm ra đều có thể khiến người khác nghẹn họng như thế.
“Vẫn là Thanh Bách hiểu chuyện!” Thạch Lan Hoa cười khích lệ.
Nhưng giây tiếp theo, bà ta hận không thể cắn chặt răng lại!
Đầu tiên là Trần Thanh Bách gật đầu tỏ vẻ mình đã nhận được sự khích lệ, sau đó anh ấy mới nói tiếp:
“Trong đại đội nhà ai nghèo thì nhà của anh cũng sẽ không nghèo. Em tới đại đội hỏi một chút, trong đội ai mà chẳng biết nhà của anh có tiền. Người phát thư chạy xe đạp tới nhà của anh còn có thể ma sát ra được tia lửa nữa kìa. Đừng nói một quả trứng gà, ngay cả nước đường đỏ, sữa mạch nha, Thanh Thụ còn không phải thường xuyên uống hay sao! Em xem nhà của ai trong đại đội có thể làm được thế? Thậm chí là cả nhà đại đội trưởng còn sẵn sàng chịu thua kia kìa.
Dù sao thì tháng nào cha anh cũng gửi bốn mươi đồng về, không chỉ có có thể nuôi cháu trai, mà còn có thể nuôi cả nhà của nó nữa! Em không thấy bác cả gái và chị Thắng Nam đều là những người đã trưởng thành, thường xuyên không đi làm nhưng vẫn mập mạp đen đúa à?
Tiểu Phong, Tiểu Di, hai em còn nhỏ, sau cũng không cần quá chăm chỉ, cũng không cần cắt cỏ cho heo ăn nữa. Hai đứa chẳng có mắt nhìn xa chút nào hết.
Không khôn ngoan lanh lợi cũng không quan trọng, cứ đi theo học hỏi những người giỏi bày mưu tính kế là được. Học hỏi cả nhà bác cả đó.”
Cuối cùng, anh ấy còn bổ sung thêm một câu: “Ngày mai, anh cũng muốn nghỉ ngơi một chút!”
Mọi người hãy cùng nhau làm rối mọi chuyện lên nào.
Trần Thanh Bách giảng đạo lý cho em trai nghe với vẻ mặt đứng đắn. Mãi cho đến khi Trần Thanh Phong gật đầu tỏ vẻ mình đã học xong, anh ấy mới lộ ra nụ cười vừa lòng.
Nói xong, anh ấy đặt cái cuốc ở bên cạnh Thạch Lan Hoa, sau đó đi tới bên cạnh cái giếng để rửa mặt.
Cả người Thạch Lan Hoa đều cứng đờ, chứng tỏ bà ta đã bị sốc lớn!
Anh cả nhà họ Trần là Trần Trường Giang trực tiếp mây đen giăng đầy mặt!
Ai có thể chịu được cảnh da mặt bị cháu trai trực tiếp xé rách rồi còn ném xuống đất để giẫm đạp cơ chứ?
Ở ngay trước mặt ông ta mà anh ấy có thể nói vợ, con gái và con trai của ông ta như vậy.
Đây là cố ý nói cho ông ta nghe thấy để ông ta không còn mặt mũi, trong mắt anh ấy có còn người bác cả này nữa hay không?
Khóe miệng của Trần Thanh Di vừa cong lên, anh hai của cô hơi xấu nhưng mà cô thích nha.
Sau đó, cô chớp chớp đôi mắt to, mỉm cười với vẻ mặt ngây thơ, nói:
“Không phải là nghèo, mà đó chính là kiến thức hạn hẹp, như vậy càng tệ hơn nữa!”
Dứt lời, cô còn lắc lắc đầu!
Khóe miệng của những người họ Trần khác co giật, cái nét mặt ngây thơ đó còn rất cay mắt.
Không hợp với sự thật chút nào cả.
Thạch Lan Hoa thấy mặt của chủ nhà càng lúc càng đen, trong lòng bà ta giật mình một cái. Mấy ngày nay, mấy đứa con nít ranh nhà thằng hai uống trúng thuốc súng hay sao?
Mỗi ngày, chúng đều tìm nhà của bà ta để gây phiền toái!
Tuy nhiên, bà ta lại không dám xù lông lên vì sợ nhà thằng hai lại đòi ở riêng như yêu cầu hai ngày trước vừa mới nhắc tới.
Nếu bọn họ ra ở riêng thì làm sao nhà của bà ta còn có thể lợi dụng được chứ?
Bà ta chỉ có thể nhanh chóng nở một nụ cười khó coi, giải thích:
“Sáng nay, bụng của bác gái cả bị đau, đau đến nỗi ứa cả mồ hôi lạnh, chứ không phải là bác cố ý không xuống ruộng làm việc đâu. Ngày mai, ngày mai, bác gái cả bảo đảm sẽ đi làm mà. Bác bảo đảm sẽ kiếm được sáu, à không, tám công điểm quay về. Còn Thanh Thụ, thằng bé còn nhỏ nên cái gì cũng không hiểu, sau này bác cả gái nhất định sẽ dạy dỗ nó cẩn thận.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro